Lâm Hữu Triết an ủi nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần chúng ta tuân thủ pháp luật thì chắc chắn chính nghĩa sẽ đứng về phía chúng ta”.
Sở Hạ Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Sau khi kiểm tra giấy mời, cả hai vào hội trường.
Sở Hạ Vũ muốn đi tìm đối tác mới.
Lâm Hữu Triết không có hứng thú với chuyện này nên đứng một bên lấy đồ lặng lẽ ăn.
Lúc này, trước cửa vang lên tiếng ồn ào.
Dường như có nhân vật lớn nào đó đã đến, rất nhiều quan khách vây quanh chào hỏi.
Lâm Hữu Triết không có hứng thú, nhưng lại vô tình nghe thấy hai danh hiệu “Nam Lăng” và “Cậu chủ”, vô cùng phô trương.
Có lẽ là cậu chủ của một thế lực nào đó đến tìm trò vui.
Nhưng đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh tránh xa tôi ra, tôi không muốn uống rượu với anh!”
Là giọng nói của Sở Hạ Vũ?
Ánh mắt Lâm Hữu Triết thay đổi, vội vàng đi về phía phát ra âm thanh.
Anh không ngờ hai người mới cách xa một lát mà Sở Hạ Vũ đã gặp rắc rối.
Trong tầm mắt, Lâm Hữu Triết đã nhìn thấy cô.
Sở Hạ Vũ bị hai tên vệ sĩ cường tráng giữ chặt, sắp bị đưa lên tầng.
Bên cạnh hai người bọn chúng còn có một thanh niên ăn mặc lòe loẹt.
"To gan!"
Lâm Hữu Triết tức giận hét lên một tiếng, một luồng sát khí đằng đằng quét ra.
Hai tên vệ sĩ đột nhiên biến sắc, bọn chúng nhanh chóng buông Sở Hạ Vũ ra, đứng chặn trước mặt người đàn ông kia.
Lâm Hữu Triết không nhìn bọn chúng, mà là tiến lên đỡ Sở Hạ Vũ đã bị đánh ngất xỉu.
Sau đó, anh lạnh lùng liếc nhìn nam thanh niên trẻ.
Tô son trát phấn, hốc mắt trũng sâu, bước chân yếu ớt.
Nhìn sơ qua cũng biết đây là biểu hiện của chứng thận hư đến cực điểm.
Bình thường nhất định là chìm đắm trong rượu chè gái gú, cơ thể bị suy nhược.
"Thằng kia, muốn chết à?"
Người đàn ông nhếch mép lạnh lùng cười, bước tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
"Mày biết tao là ai không, lại dám cướp người phụ nữ mà tao thích, cẩn thận mày không sống sót qua tối nay được đâu”.
Nghe thấy những lời nói ngang ngược như vậy, khách mời xung quanh đồng loạt dừng lại.