Lôi Lão Hổ cuống quýt xua tay.
"Tôi và ông ta không giống nhau, tôi luôn là người dùng đức để thu phục lòng người, còn ông ta chỉ biết đánh đánh giết giết, kết cục sớm đã định rồi, dù cậu Lâm không ra tay thì cũng sẽ có người khác xử lý ông ta!"
"Nói chuyện chính đi!"
Giọng điệu Lâm Hữu Triết không vui lắm.
Lôi Lão Hổ sợ giật nảy mình, vội vàng nói: "Bởi vì Thành Nam Vương chết rồi, bây giờ Giang Thành trở thành một mớ hỗn độn, khu Nam Thành có rất nhiều thế lực đều muốn lên làm đại ca nên đánh nhau sứt đầu mẻ trán”.
"Cấp trên rất không hài lòng với hiện tượng này, vì vậy đã cho mời những “lão quái vật” sớm đã rửa tay gác kiếm xuống núi, hy vọng bọn họ có thể làm chủ cục diện”.
"Lão quái vật?"
Lâm Hữu Triết nhướng mày, cảm thấy hơi hứng thú.
"Cậu Lâm, tôi từ một tên côn đồ lăn lộn trở thành Thành Bắc Vương mất tám năm, nhưng lịch sử Giang Thành đâu chỉ có tám năm!"
"Lúc tôi trở thành Thành Bắc Vương, những nhân vật cầm đầu ở Giang Thành phần lớn đều đã có tuổi, chỉ muốn được thanh tĩnh nên mới rút lui khỏi giang hồ”.
"Nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ vẫn còn, lần này một khi tái xuất sẽ lập tức chấm dứt cục diện hỗn loạn của khu Nam Thành”.
"Trong đó có mấy người còn là bạn cũ của Thành Nam Vương, bọn họ đang bàn bạc kế sách để trả thù cho ông ta”.
"Hóa ra là vậy”.
Lâm Hữu Triết cười nhạt.
"Nếu chỉ như vậy, thì tôi có thể giúp cậu Lâm giải quyết, tuy rằng bọn họ có sức ảnh hưởng, nhưng tôi cũng không phải là người vô dụng”.
"Có điều lần này, hình như sau lưng đối phương còn có bóng dáng của nhà họ Tiêu”.
Nói đến đây, Lôi Lão Hổ bỗng trầm mặc.
Nếu chỉ là cuộc đụng độ trên đường phố thì Thành Bắc Vương sẽ không kiêng dè bất kỳ một thế lực nào.
Nhưng nếu sau lưng còn có bóng dáng của gia tộc thì ông ta rất khó để chống đỡ.
"Không sao, chuyện này ông đừng nhúng tay vào, cứ để bọn chúng đến tìm tôi là được”.
Lâm Hữu Triết đứng dậy, vỗ vào vai Lôi Lão Hổ.
Sau đó rời đi.
Cùng lúc đó.
Đám thanh niên trẻ tuổi nhà họ Tiêu đang tụ họp với mấy người Lâm Kiến Hồ.
Trong phòng tiệc còn có mấy ông lão đã ngoài sáu mươi với mái tóc bạc trắng.
"Các vị, lần này có thể mời được hai tiền bối Vũ Hầu Gia và Thiên Diện Diêm La xuống núi là sự vinh hạnh của chúng tôi!"
"Thằng ranh Lâm Hữu Triết chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!"
Lâm Kiến Hồ cầm ly rượu trong tay, sắc mặt hồng hào nói.
Nghe thấy vậy, mọi người nhao nhao vỗ tay hưởng ứng.
Chỉ có mấy thành viên của nhà họ Tiêu nhếch miệng cười nhạt.
"Lão già họ Lâm kia, tiền bối Vũ Hầu Gia và Thiên Diện Diêm La là nể mặt nhà họ Tiêu chúng tôi mới tái xuất giang hồ, liên quan gì đến ông chứ?"