Mục lục
Truyện: Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (full) - Tác giả: Tứ Đạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tin tức này vẫn luôn quẩn quanh ở trong đầu của anh ta mãi không thôi, vì thế anh ta chủ động hẹn Lâm Hữu Triết, muốn biết về chuyện của anh trai.  

 

“Long Diệu, cậu nói cho cậu ấy biết đi”.  

 

Lâm Hữu Triết cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm.  

 

Long Diệu gật đầu, kể lại một lượt quá trình lúc đầu chiến tướng Lang Tập đã gia nhập vào Thiên Cung bằng cách nào.  

 

Đương nhiên, anh ta không hề nhắc tới Thiên Cung, chỉ miêu tả Thiên Cung thành một đội đặc chiến nhỏ.  

 

“Hóa ra là vậy, sau lần đánh nhau đó, anh trai của tôi đã được các anh cứu mạng”.  

 

Tôn Hộc tỏ vẻ yên tâm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

Thực ra lúc đầu Tôn Lãng dùng vũ khí đánh nhau với người ta cũng là vì ra mặt cho người em trai là anh ta.  

 

Bởi vì anh ta đã viết thư tình cho một cô nữ sinh xinh đẹp cùng trường, sau đó bị một người khác cũng theo đuổi cô gái đó phát hiện.  

 

Đối phương đã liên lạc với một đám côn đồ ngoài trường, lôi anh ta vào trong nhà vệ sinh đánh đập một trận, còn đái lên người anh ta, cảnh cáo sau này tránh xa cô gái kia ra.  

 

Tôn Hộc bị đánh, nuốt không trôi cục tức nên cầm dao định đi liều mạng, Tôn Lãng đương nhiên không thể để em trai đi một mình, vì thế hai anh em mỗi người một con dao, cứ thế chém hết đám côn đồ đã đánh anh ta.  

 

Tuy nhiên đối phương thực sự quá đông, hai người vừa chạy vừa đánh, cuối cùng chỉ đành chia ra bỏ chạy.  

 

Anh ta được Liễu Thiên Thiên nhà họ Liễu cứu, còn anh trai Tôn Lãng lại không có chút tin tức gì.  

 

Theo như phía bên Cục Chấp pháp nói, anh trai anh ta có lẽ đã bị giết hại.  

 

“Chẳng trách cậu lại đến ở rể nhà họ Liễu, hóa ra là Liễu Thiên Thiên đã cứu cậu”.  

 

Lâm Hữu Triết lặng lẽ gật đầu, nghi vấn trong lòng cũng coi như được gỡ bỏ.  

 

“Vậy sau này cậu có kế hoạch gì không, vẫn ở nhà họ Liễu ở rể sao?”  

 

Lâm Hữu Triết hỏi.  

 

Tôn Hộc suy nghĩ một lát mới nói: “Mặc dù tôi rất muốn gặp anh của mình, nhưng năm đó Liễu Thiên Thiên đã cứu tôi, nếu không có cô ấy thì có lẽ tôi đã chết từ lâu, vì vậy tôi không muốn rời xa cô ấy”.  

 

“Cho dù bình thường thái độ cô ấy đối với tôi rất tệ, nhưng chỉ cần tiếp tục kiên trì, cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng của tôi!”  

 

Nghe đến đây, Lâm Hữu Triết và Long Diệu cũng bất lực.  

 

Hai người không muốn vạch trần chuyện Liễu Thiên Thiên ngoại tình, chuyện này đối với Tôn Hộc mà nói, có lẽ là cú đả kích không thể chấp nhận được.  

 

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người đá tung ra.  

 

Là tên mặt sẹo, hắn dẫn theo một đám đàn em cầm dao, hùng hổ lao vào trong phòng.  

 

“Hừ, theo dõi bọn mày một ngày, cuối cùng cũng để tao tìm được cơ hội này!”  

 

Tên mặt sẹo cười khẩy, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm đám người Lâm Hữu Triết.  

 

“Hữu Triết, làm sao đây?”  

 

Sở Hạ Vũ ôm chặt cánh tay của Lâm Hữu Triết, căng thẳng hỏi.  



“Đừng lo, chỉ là một đám vô dụng thôi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK