“Ha ha, cậu Lâm, cậu đừng thấy tôi thường ngày hét chém hét giết mà lầm, trước khi lăn lộn giang hồ, tôi cũng từng là cao thủ pha trộn xi măng có tiếng ở công trường đấy, tôi…!”
“Rầm!”
Lôi Lão Hổ còn chưa kịp nói xong, cánh cổng sắt của công trường đã bị một chiếc xe chở hàng lớn đâm đổ.
Sau đó, một đám côn đồ cầm dao và gậy nhảy xuống khỏi xe chở hàng.
“Tất cả dừng tay lại, ai dám động tay, tao sẽ chặt tay kẻ đó!”
Hào Cường dẫn đầu, tay cầm dao vung khắp nơi, hùng hổ quát lớn.
Đám công nhân sợ hãi bỏ đồ nghề xuống, mặt mày tái mét, đứng yên tại chỗ.
Sở Hạ Vũ lập tức đi đến bên cạnh Lâm Hữu Triết, lo lắng kéo ống tay áo anh.
“Ha ha ha, con ranh Sở Hạ Vũ, mau cút ra đây cho tao!”
Lúc này, Sở Văn Xương nhảy xuống từ bên ghế phụ, chỉ vào Sở Hạ Vũ trong đám người, rồi quát tháo ầm ĩ.
“Mẹ kiếp, tao đã cho mày cơ hội mà mày không biết trân trọng, lại ép tao phải dùng đến cách này, bây giờ quỳ xuống cầu xin đi thì tao sẽ suy nghĩ đến chuyện cho mày một cơ hội nhận lỗi!”
“Sở Văn Xương!”
Sắc mặt Sở Hạ Vũ tái nhợt, không ngờ anh họ cô lại đưa người đến công trường của cô để gây rối.
Đương nhiên, Sở Văn Xương chắc chắn không có cái gan đó, phía sau nhất định có người chỉ đạo, ngoại trừ bà cụ Sở ra thì không còn ai khác nữa.
Nghĩ đến bà cụ Sở là người lớn mà lại có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, Sở Hạ Vũ tức đến nỗi cả người run bần bật.
“Hạ Vũ, đừng tức giận, cứ giao cho anh”.
Lâm Hữu Triết trấn an cô rồi đi đến trước mặt đám người.
“Ồ, Lâm Hữu Triết, tên vô dụng nhà mày cũng ở đây à?”
Sở Văn Xương tỏ vẻ bất ngờ: “Vậy thì tốt quá, hôm nay tao sẽ xử lý luôn cả hai đứa mày, đỡ tốn công đi tìm mày nữa!”
“Anh em lên hết cho tao, phá nát tất cả mọi thứ trên công trường này!”
Nghe lệnh xong, đám côn đồ lập tức đập phá, quát lớn đòi tháo dỡ máy móc thiết bị.
“Mẹ kiếp, tất cả dừng tay lại cho tao, chúng mày đang làm loạn gì thế hả, dám đến đây gây rối, tất cả chúng mày đều ăn gan hùm mật gấu rồi sao?”
Lôi Lão Hổ thấy vậy vô cùng tức giận, xông về phía Hào Cường quát lớn.
Hào Cường nhìn Lôi Lão Hổ, bỗng chốc không nhận ra người đàn ông đội mũ bảo hộ, dính xi măng trên mặt này lại là “Thành Bắc Vương” nổi tiếng.
Hắn cười nhếch mép, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì mà dám hỏi tôi?”
“Ông không hỏi lại mình xem có xứng hay không. Hôm nay tâm trạng của tôi tốt cho nên tôi sẽ nói cho ông biết, tôi là người của Lôi Gia - Thành Bắc Vương đấy, ông thấy thế nào?”
Nghe xong, Lôi Lão Hổ và đám người anh Bưu đều sững sờ.
Ngay sau đó, Lôi Lão Hổ cởi mũ bảo hộ ra, bước tới trước mặt Hào Cường, vung tay tát mạnh.
“Mẹ kiếp, nhận là người của tao mà không nhận ra tao, tên ngu ngốc chết tiệt nhà mày!”