Sắc mặt Hồ Thượng Dân trở nên u ám, đợi khi Chu Đại Bôn đi tới gần, mới nặn ra một nụ cười: “Đại Bôn, lâu rồi không gặp, bây giờ sống tốt quá nhỉ”.
“Tôi và cậu thân nhau lắm sao?”
Chu Đại Bôn trợn mắt, sau đó choàng vai Lâm Hữu Triết nói: “Nghe giọng nói của cậu lúc nãy hình như rất có ý kiến với người anh em của tôi phải không?”
“Hay là so tài với tôi thử xem, để tôi biết sếp Hồ như cậu rốt cuộc lợi hại đến mức nào!”
“Chu Đại Bôn, cậu có ý gì?”
Hồ Thượng Dân còn chưa nói lời nào, Thu Lộc bên cạnh đã không nhẫn nhịn được, nói: “Đây là chuyện giữa chúng tôi với Lâm Hữu Triết, cậu cứ khăng khăng phải chen chân vào đúng không?”
“Xem bộ mặt giàu mới nổi như cậu kìa, kiếm được chút tiền đã quên mất mình họ gì rồi, còn muốn so tài với Thượng Dân, sao không hỏi lại mình có đủ tư cách hay không!”
“Ôi, đây không phải là cô gái bán hoa của lớp chúng ta sao?”
Chu Đại Bôn nói với giọng đùa cợt, đánh giá Thu Lộc từ trên xuống dưới: “Vậy phiền cậu nói cho tôi biết, so tài với sếp Hồ thì cần tư cách gì vậy?”
“Không biết với thân phận chủ tịch tập đoàn đá quý Mây Trên Đỉnh Trời của tôi có đủ hay không?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao.
Tập đoàn đá quý Mây Trên Đỉnh Trời là một tập đoàn đá quý phát triển nhanh nhất trong nước.
Thậm chí ngay cả những thế lực có nhãn hiệu lâu đời trong nước như Tân Phụng Tường, Châu Tiểu Phúc, Tân Miếu .v.v…
Hợp sức lại cũng không ngăn cản được sự phát triển của tập đoàn Mây Trên Đỉnh Trời.
Nhưng không ngờ chủ tịch tập đoàn Mây Trên Đỉnh Trời lại là Chu Đại Bôn!
“Không… không thể nào!”
Thu Lộc bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch.
Hồ Thượng Dân đứng kế bên cũng không nói được lời nào.
Mặc dù hắn cũng thành lập một công ty, nhưng chỉ có chút tiếng nói ở Giang Thành.
Mây Trên Đỉnh Trời đã vượt ra khỏi Vân Thành, là một tập đoàn lớn đang mở rộng phát triển sang các thành phố xung quanh, sao hắn có thể so sánh được chứ.