“Tôi muốn hai tên phế vật này quỳ trước mặt tôi một ngày một đêm!”
Hải Uy gầm lên với vẻ thâm độc.
“Hiểu rồi!”
Lão Dương nhếch mép cười, quay người đi về phía Lâm Hữu Triết.
“Ngoan ngoãn đứng đó không cử động hay là phản kháng mang tính tượng trưng một chút, cho tao thêm chút cảm giác thú vị?”
Lão Dương điên cuồng nói.
“Hắn là ai?”
Lâm Hữu Triết hiếu kỳ hỏi.
Tiền Đức Hỷ làm gì còn hơi sức đâu mà trả lời.
Chỉ mới nhìn thấy Lão Dương mà hắn đã sợ tới mức run lẩy bẩy.
Lâm Hữu Triết không phải người ở tỉnh, không biết Lão Dương cũng là chuyện bình thường, thế nhưng hắn thì biết!
Lão Dương tên thật là Dương Chấn Hoàn, là người của Khoái Đao Các.
Khoái Đao Các nghe nói là thế lực lưu truyền lại từ thời nước Vy Hào.
Thế lực chủ yếu phân bố tại các thành phố duyên hải biên giới phía Đông.
Hiện giờ, thực lực đã phát triển tới tận tỉnh Thao Tiến.
Mà ở trong tỉnh Thao Tiến, Khoái Đao Các là một trong số ít các thế lực không bị thống lĩnh bởi Thiên Nghĩa Hội.
Bởi vì thực lực tổng thể của Khoái Đao Các không hề yếu hơn Thiên Nghĩa Hội!
Nghe nói người bên trong Khoái Đao Các rất giỏi sử dụng dao.
Nghe đồn, các chủ còn là người có thể hoàn thành hai mươi nhát chém dưới tình cảnh chưa một ai nhìn thấy ông ta rút dao ra.
Tốc độ vượt xa người bình thường!
“Không nói gì à, vậy thì tao sẽ coi như chúng mày chọn cái đầu tiên”.
Lão Dương khẽ khom người, hai tay đặt lên vị trí dao đeo bên hông.
“Khoái Đao Trảm, tuốt vỏ!”
Hai mắt Lão Dương hơi híp lại, trên người đột nhiên bạo phát luồng khí tức sắc lạnh.
Hai cánh tay hắn vung lên, hai con dao dài “xoẹt” một tiếng tuốt khỏi vỏ.
Mũi dao sắc nhọn chỉ thẳng về phía xương bánh chè của Lâm Hữu Triết và Tiền Đức Hỷ.
“Cứu… cứu mạng!”
Sắc mặt Tiền Đức Hỷ trắng bệch, lớn tiếng gào lên.