Nghĩ đến năm đó chỉ vì mẹ và bố nuôi anh yêu nhau mà Tiêu Thiên Ngọc bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu.
Đến sau này Tiêu Thiên Ngọc bị đám súc sinh không bằng một con chó nhà họ Lâm kia ép hại đến chết, nhà họ Tiêu cũng không mảy may quan tâm.
Sau đó bọn chúng còn đón Lâm Tâm Nhi đi, đối xử tệ bạc với cô bé những tám năm trời.
Lâm Hữu Triết không bao giờ quên món nợ này.
Anh phải trả lại từng chút một cho nhà họ Tiêu.
Đến tối, tất cả người nhà họ Tiêu đều tập trung tại nhà chính.
Bị Lâm Hữu Triết làm rối loạn như thế, đám cưới của Tiêu Hạo Nhiên chắc chắn không thể tiếp tục được nữa.
Quan hệ với nhà họ Mục cũng rơi vào tình trạng cực kỳ tệ, chiều hôm nay hai nhà suýt nữa đã đánh nhau.
Tiêu Hạo Nhiên mất hồn đứng đó không nói lời nào.
“Các vị, Lâm Hữu Triết bắt nạt người quá đáng, hoàn toàn không xem nhà họ Tiêu chúng ta ra gì”.
Tiêu Tung Hoành nhìn xung quanh lạnh lùng nói: “Trước đây tôi nhẫn nhịn không nói gì không phải là sợ Lâm Hữu Triết mà đang đợi thời cơ”.
“Mọi người yên tâm, thời cơ này sắp đến rồi”.
Người nhà họ Tiêu gật đầu thể hiện sự tức giận ra mặt.
Ngày hôm sau.
Lâm Hữu Triết đến công trường thăm Sở Hạ Vũ.
Công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn đang tiến triển rất thuận lợi, công trường thi công cực kỳ nóng bức.
Sở Hạ Vũ cầm bản đồ nghiêm túc giám sát công trình.
Lúc Lâm Hữu Triết xuất hiện, cô lập tức buông công việc trong tay xuống chạy đến.
“Hữu Triết, sao anh đến đây?”
“Nhớ em nên đến thăm em”.
Lâm Hữu Triết nói.
Sở Hạ Vũ đỏ mặt đánh nhẹ vào người anh.
“Đang ở ngoài đấy, anh đừng nói mấy lời sến sẩm thế chứ”.
Sau đó hai người nói cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Đương lúc hai người đang bàn xem đi ăn trưa ở đâu thì chuông điện thoại Sở Hạ Vũ vang lên.
Cô lấy ra xem, là Tần Hương Lan gọi đến.
Nhưng cô không hề do dự mà ngắt máy.
“Sao em không nghe máy?”
“Anh đừng nhắc nữa, nói đến là em bực mình”.
Sở Hạ Vũ tức giận nói: “Không biết Tần Cao Nhã và Triệu Bác Tài mượn ở đâu một số tiền lớn, nói là muốn đầu tư vào một dự án”.
“Kết quả đối phương là kẻ lừa đảo, Triệu Bác Tài vừa đưa tiền, đối phương đã ôm tiền chạy mất, bây giờ hai người đó đang ở nhà em”.
“Khóc lóc cầu xin em giúp họ, nếu không họ không trả nổi số tiền này”.
“Tại sao em phải giúp họ chứ, khó hiểu thật”.