Tào Hồng cười gật đầu, sau đó nói: “Hai người nghe thấy rồi chứ, yêu cầu này không khó lắm phải không?”
“Đúng là không khó”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
“Vậy mau quỳ xuống đi, còn chờ gì nữa hả?”
Bà cụ hét lớn.
Tên mập cũng nhanh nhảu chạy đến chỗ Sở Hạ Vũ, định kéo cô đi.
“Huỵch!”
Hừ hừ.
Tên mập còn chưa đến được gần thì đã bị hất văng ra ngoài.
“Trời ơi, cháu trai của tôi!”
Bà cụ hét toáng lên rồi chạy nhanh đến.
Tào Hồng vô cùng tức giận, nói: “Thằng nhãi, cậu dám động vào con trai tôi?”
“Lên cho tôi!”
Ông ta vung tay lên.
Hai tên bảo vệ nhà họ Tào xông về phía Lâm Hữu Triết.
“Thằng ranh kia, giờ mày quỳ xuống xin tha thì may ra còn có đường sống!”
Một tên bảo vệ siết chặt quả đấm, cười nhạt.
“Hai anh em chúng tao đã trải qua bao trận rồi, nếu dùng hết sức thì mày sống không bằng chết đâu!”
Tên bảo vệ kia cũng đắc ý nói.
“Toàn mấy lời nhảm nhí”.
Lâm Hữu Triết thờ ơ nói.
“Đúng là tự tìm cái chết!”
Hai tên bảo vệ giận dữ, lao đến đấm anh.
Nếu dựa vào sức của hai người họ thì một người nhìn vừa gầy lại vừa yếu như Lâm Hữu Triết sao có thể chịu nổi một cú đấm chứ!
Uỵch uỵch uỵch.
Tiếng đấm đá vang lên.
Tiếc thay đến một vạt áo của anh bọn họ còn chưa động tới được thì đã bị đá văng ra ngoài.
Bọn họ vật lộn trên đất kêu la.
Tào Hồng sững người, ông ta không ngờ rằng Lâm Hữu Triết lại mạnh đến vậy.
“Giờ còn muốn tôi giải thích gì nữa không?”
Lâm Hữu Triết nhìn ông ta, cười mỉa hỏi.
Tào Hồng ức chế vô cùng, đang lúc ông ta không biết phải làm sao thì có tiếng mắng nhiếc vang lên.
“Mấy người làm gì vậy hả, sao lại đứng đánh nhau ở đường tàu thế này, bắt hết lại đưa về!”
“Dạ!”
Mấy nhân viên an ninh trạm tàu tiến đến, bao vây đám người Lâm Hữu Triết và Tào Hồng.