Sau khi ký xong có chuyển nhượng dự án hay không thì đã là chuyện riêng của nhà họ Sở, tập đoàn Diệt Lâm có muốn quản cũng chẳng được!
Sở Hạ Vũ hết sức rối bời, có cảm giác đầu óc sắp nổ tung.
Cô nhìn Lâm Hữu Triết bên cạnh, như muốn hỏi ý kiến của anh.
Suy cho cùng dự án này cũng nhờ anh nợ ân tình lớn của Long Diệu mới đổi lấy được, nếu cô cứ để tuột khỏi tay như vậy thì chẳng phải khiến anh phí công vô ích rồi sao?
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là Lâm Hữu Triết lại nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Đừng có nhiều gánh nặng quá, trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm như thế”.
Dù sao những ai ức hiếp em, sớm muộn gì anh cũng trả đũa!
Những lời này đều được Lâm Hữu Triết giấu trong lòng, nhưng ánh mắt lạnh tanh của anh lại khiến mỗi người có mặt ở đây đều rùng mình, không rét mà run.
“Được, cháu đồng ý nhường lại dự án này!”
Sở Hạ Vũ khép đôi mi, hai dòng lệ chảy dài.
Bà cụ Sở nở nụ cười đắc ý, gật đầu nói: “Đây mới đúng là cháu gái ngoan của bà! Hán Lễ, Văn Xương, chúng ta đi thôi!”
Bà cụ Sở vừa nói vừa ngẩng cao đầu, thái độ ngạo mạn bước ra khỏi biệt thự.
Lúc Sở Văn Xương đi qua Sở Hạ Vũ còn làm mặt quỷ với cô, khuôn mặt hết sức đắc ý.
Mọi chuyện đã định.
Tần Hương Lan hét lớn, ngồi phịch xuống đất khóc la ai oán.
Bà ta chỉ thẳng vào Sở Hán Trung mắng nhiếc: “Ông trời ơi, sao tôi lại gả cho một kẻ vô dụng thế này!”
“Người ta trèo lên đầu lên cổ nhà chúng ta mà ông ta ngay cả rắm cũng không dám đánh, lại còn bắt con gái phải nhường lại dự án!”
“Đó đều là vàng thật bạc thật đấy! Một tỷ tệ là số tiền mà cả đời này chúng ta có xài cũng không hết, cứ thế mà dâng vào tay người khác! Ông trời ơi, ông để tôi chết quách đi cho xong!”
Mặt Sở Hán Trung đỏ ửng, không nói thành lời.
Từ nhỏ ông ta đã sợ mẹ, đến tận bây giờ cũng không dám cãi lại bà cụ Sở nửa lời, bắt ông ta lớn tiếng với bà cụ Sở còn khó hơn việc bảo ông ta chết.
“Xin lỗi anh, Hữu Triết!”
Sở Hạ Vũ xoay người ôm lấy Lâm Hữu Triết, giọng nói đầy áy náy.
“Ngốc à, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!”
Lâm Hữu Triết cũng chẳng để tâm lắm, cười nói: “Em tin anh, rồi sẽ có lúc bà cụ Sở đến cầu xin chúng ta! Đến lúc đó, bà ta sẽ biết quyết định tối hôm nay sai lầm đến mức nào”.
“Vâng”.
Sở Hạ Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó anh lại nói: “Đừng buồn, lát nữa ra ngoài đi dạo với anh nhé, thả lỏng thư giãn”.
Sở Hạ Vũ quay đầu nhìn bố mẹ vẫn đang tranh cãi, cô cũng không muốn nghe thấy những lời khó nghe đó nên đồng ý với anh.
Hai người ra ngoài bắt xe, đi thẳng đến quán karaoke ở trung tâm thành phố.