Lâm Hữu Triết thong dong nói.
"Tập đoàn Diệt Lâm à?"
Anh Long càng hứng khởi, gặng hỏi: "Cậu làm việc ở đó sao?"
Lâm Hữu Triết không đáp lại gì cả.
Anh Long cười lớn: "Được, vừa hay ngày mai Cô Linh Cốc của chúng tôi và tập đoàn Diệt Lâm cũng gặp mặt bàn chuyện làm ăn".
"Nếu cậu làm việc ở đó thì mai tôi cũng tiện thể đi gặp cậu, mong là cậu vẫn tự tin, đừng có âm thầm bỏ trốn là được".
"Anh Long cứ yên tâm".
Từ Hoa đứng bên cạnh, cười khinh bỉ: "Cậu ta mà dám trốn thì tôi sẽ đánh gãy hai chân của cậu ta, bắt cậu ta về cho anh!"
Đứng trước với dáng vẻ hèn hạ của Từ Hoa, Lâm Hữu Triết chán chẳng buồn nhìn nữa.
Anh bước thẳng ra ngoài phòng bao, mấy tên côn đồ gắng gượng đứng dậy, không ai dám ngăn anh lại.
Dẫu sao thì Lâm Hữu Triết cũng có tài nghệ siêu đỉnh.
Bọn họ khó mà trở thành đối thủ của anh.
Xuống đến tầng dưới, Lâm Hữu Triết định đi tìm Chu Đại Bôn, nào ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng khiến anh tức giận.
Một đám người do Hồ thượng Dân và Thu Lộc cầm đầu, vây quanh, dồn Chu Đại Bôn vào góc tường hệt như muốn ra tay vậy!
"Các cậu đúng là ăn cháo đá bát, ban nãy nếu không phải là Lâm Hữu Triết nói đỡ cho thì các cậu đừng hòng có ai đi về dễ dàng như vậy được, giờ lại lên tiếng chửi mắng cậu ấy sao?"
Chu Đại Bôn tức giận nói.
"Hờ, bọn tôi có cầu xin hắn nói đỡ cho à?"
Hồ Thượng Dân cười khẩy, hỏi vặn lại.
"Thượng Dân nói đúng, cậu ta làm vậy chẳng qua là để nịnh bợ bọn tôi, nếu không thì cậu ta làm vậy vì cái gì chứ?"
Thu Lộc cũng hùa theo.
"Các cậu đúng là không biết xấu hổ mà!"
Chu Đại Bôn cắn răng nói.
"Cậu định bảo ai không biết xấu hổ?"
Khương Minh Vũ bước lên trước, chỉ thẳng vào mặt Chu Đại Bôn, quát lên: "Lâm Hữu Triết là thứ tội phạm cưỡng dâm, tội rất nặng, cho cậu ta một cơ hội cứu bọn tôi cũng là để chuộc tội đấy!"
"Tối nay, cậu ta khó mà thoát khỏi cái chết, cho dù cậu ta may mắn sống sót thì chẳng phải nên đến cúi đầu đội ơn bọn tôi sao?"
Lúc đứng trước mặt anh Long, hắn đã rất mất mặt.
Giờ có cơ hội thì nhất định phải lấy lại chỗ đứng.
Hắn vừa dứt lời, đám bạn học gật đầu lia lịa.
"Vô liêm sỉ!"
Chu Đại Bôn đã tức đến nỗi nghẹn họng, chỉ lẩm bẩm chửi.
"Hờ, kẻ thua chẳng ai thèm giúp, Lâm Hữu Triết là kẻ tội phạm cưỡng dâm chị dâu, hại bọn tôi phải xấu hổ thay, chửi cậu ta vài ba câu chẳng phải là chuyện thường tình sao?"