Nhìn thấy người cùng tuổi xung quanh ngồi xuống, sắc mặt Sở Hạ Vũ càng trở nên khó coi.
Công ty do cô tiếp quản đang trên bờ vực phá sản, đừng nói đến lãi một tháng, có thể ngăn việc thua lỗ đã là giỏi lắm rồi.
Cuối cùng, bàn cuối cùng cũng ngồi chật kín người, chỉ còn lại gia đình Sở Hạ Vũ vẫn lúng túng đứng yên tại chỗ.
“Ôi, mọi người xem tôi già rồi, não cũng không hoạt động tốt nữa, quên mất gia đình chú ba”.
Sở Hán Lễ giễu cợt, khiến mọi người bật cười lớn.
“Hạ Vũ à, không ngờ công ty của mày ngay cả tiền lãi hai mươi nghìn tệ một tháng cũng không kiếm được, đúng là khiến người ta thất vọng!”
“Hay là thế này đi, trong góc sân có một cái bàn gỗ nhỏ, cả nhà các người ra đó ăn cơm cũng được đấy!”
Sở Hán Lễ công kích thẳng thừng.
Những người khác vui vẻ cười lớn.
Sở Hạ Vũ vô cùng tức giận, cô kéo tay bố mẹ, dứt khoát quay người.
“Bố mẹ, Hữu Triết, chúng ta đi thôi, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta không cần ở lại đây cho người khác ức hiếp”.
“Đợi đã!”
Đúng lúc Sở Hạ Vũ chuẩn bị rời đi thì Lâm Hữu Triết ké tay cô lại.
Sở Hạ Vũ nghi ngờ nhìn anh, chỉ thấy anh nắm chặt tay cô, chầm chậm đi tới trước mặt Sở Hán Lễ.
“Tôi muốn biết, lợi nhuận năm triệu tệ một tháng thì nên ngồi bàn nào?”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết vô cùng bình tĩnh, câu nói này của anh khiến mọi người sững sờ.
Thằng nhãi này điên rồi sao? Nó đang nói lung tung gì vậy?
Lợi nhuận của bàn đầu tiên là năm trăm nghìn tệ, vậy mà Lâm Hữu Triết lại nói đến năm triệu tệ, con số này gấp mười lần con số của bàn đầu tiên.
“Thằng nhãi mày điên rồi sao?”
Sở Hán Lễ trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết, mất kiên nhẫn nói: “Nếu mày muốn làm loạn thì cút ra ngoài cho tao, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện!”
“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết càng trở thêm lạnh lùng, gằn từng chữ: “Tôi vừa hỏi ông, nếu công ty của Hạ Vũ kiếm được năm triệu một tháng thì chúng tôi nên ngồi bàn nào?”
“Mày!”
Sở Hán Lễ tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng nói: “Được, nếu mày kiếm được năm triệu lợi nhuận một tháng thì có thể ngồi cùng bàn ăn với người lớn trong nhà và mẹ tao!”
“Nhưng nếu các người không đạt được chỉ tiêu năm triệu tệ thì phải nôn hết những thứ hôm nay ăn ra, ngay cả biệt thự của nhà các người cũng phải trả lại cho nhà họ Sở!”
“Không thành vấn đề!”
Tần Hương Lan và Sở Hán Trung còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Hữu Triết đã đồng ý.
“Mày nói lung tung gì vậy, mày có tư cách gì mà đồng ý thay bọn tao chứ, để xem tao có đánh chết mày không!”