“Đúng đấy, Lâm Hữu Triết chỉ là một tên được bao nuôi thôi!”
Những lời chua ngoa từ miệng bọn họ bắt đầu truyền ra ngoài.
Triệu Bác Tài không cam lòng, bước đến chỗ nhân viên bảo vệ, định hỏi về Lâm Hữu Triết.
Nhân viên bảo vệ quát mắng: “Cút đi, đám lưu manh các người lại dám nói khách quý của khách sạn chúng tôi là tội phạm đang bị cải tạo hả?”
“Mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn!”
Nói xong, anh ta rút chiếc gậy từ thắt lưng ra.
Đám người Triệu Bác Tài sợ hãi, đồng loạt chạy ra khỏi khách sạn.
“Bác Tài, làm sao bây giờ, cậu ta đúng là loại khốn nạn”.
Tần Cao Nhã tức giận, kéo cánh tay Triệu Bác Tài lắc mạnh.
Triệu Bác Tài suy nghĩ rồi lạnh lùng nói: “Không sao, anh không tin cậu ta có thể trốn trong khách sạn cả đời, anh làm trong nghề năm sáu năm rồi, quen biết không ít người, cứ giao cho anh!”
Nghe thấy vậy, cơn giận của Tần Cao Nhã mới giảm đi ít nhiều.
Trong biệt thự của Lôi Lão Hổ.
Lúc này lại là một trận gió tanh mưa máu!
Một ông già râu tóc bạc phơ lao vào đám thuộc hạ của Lôi Lão Hổ như mãnh hổ.
Bịch bịch bịch!
Chưởng phong như đao, quyền kình lạnh thấu xương!
Chỉ một trận giao đấu, đám thuộc hạ của Lôi Lão Hổ đã thương vong vô số.
Trong một gian phòng, Lôi Lão Hổ mồ hôi nhễ nhại, nói với Bưu Tử ở phía sau: “Bưu Tử, cậu mau đi tìm cậu Lâm, bảo cậu ấy phải cẩn thận, tôi sẽ chặn ở đây!”
“Đại ca!”
Mắt Bưu Tử đỏ hoe, hét lớn.
Đến thời khắc mấu chốt này, Lôi Lão Hổ không những không oán hận Lâm Hữu Triết mang đến họa diệt thân cho ông ta, mà còn muốn nhắc nhở Lâm Hữu Triết cẩn thận hơn.
Chỉ vì năm đó, Lâm Hữu Triết đã cho ông ta một bát cơm.
“Mau đi đi, đừng để tôi đánh cậu!”
Lôi Lão Hổ đá Bưu Tử ra khỏi cửa sổ, cầm dao lao về phía Võ Hầu Gia đang xông tới.
Nhưng bên ngoài đã không còn tên thuộc hạ nào có thể đứng vững được nữa.
Lôi Lão Hổ nhìn đám anh em ngã trong vũng máu, nghiến chặt răng, vừa sợ hãi vừa tức giận.
Ông ta trừng mắt, nắm chặt con dao trong tay, đưa ra mệnh lệnh cuối cùng của cuộc đời.
“Các anh em, giết!”
Một tiếng gầm lớn vang lên.
Võ Hầu Gia liếc nhìn ông ta với vẻ khinh thường.
“Hừ, đúng là không biết lượng sức mình”.