Chính vì vậy cho dù là đưa ra thứ gì đấu giá, bọn họ cũng sẽ đều tham gia nhiệt tình.
Mà phần lớn những đồ này đều là mấy đồ giá trị thấp, mang đến để góp vui là chính.
Nhưng đến lúc nhân viên lấy ra đồ mà Lâm Hữu Triết đã quyên góp thì hội trường trở nên xôn xao.
“Trời, chỉ là một buổi đấu giá về hình thức thôi mà, sao có người lại mang đồ đắt như vậy đến đây, đây là bút tích thời Lý Đường mà, ngầu thật đấy!”
“Ai mà biết được, chắc nhà giàu quá tiền tiêu không hết, nên cũng chẳng cần để ý đến mấy đồ cỏn con này”.
“Mấy người nói gì vậy, người ta có lòng có tâm thật sự, chứ ai như mấy người suốt ngày ra vẻ làm bộ làm tịch, giả tạo chứ!”
Năm người mười ý, Lâm Hữu Triết cũng chẳng để tâm, anh tập trung nói chuyện với Sở Hạ Vũ.
Giang Hải ngồi phía trước cảm thấy rầu rĩ.
Bức thư pháp này này Long Diệu nhờ ông ta tìm, để Lâm Hữu Triết tặng cho bố mẹ vợ.
Vậy mà trong nháy mắt nó lại được đưa lên đấu giá ở đây ư?
Cái này là bản gốc, ông ta phải tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới giành giật được về tay!
Không được, nhất định phải lấy được về, nếu bảo vật này bị người khác lấy đi, chắc sẽ phải hối hận cả đời mất!
Nghĩ vậy nên Giang Hải là người đầu tiên lên tiếng ra giá.
Ai nấy đều sợ hãi, họ tưởng rằng Giang Hải đang chê bọn họ làm qua loa lấy lệ.
Vậy nên không còn cách nào khác là phải ra giá trước, mục đích là để nhắc khéo.
Để lấy được lòng chủ tịch thành phố, bọn họ đành ra vẻ nhiệt tình đấu giá.
Cũng chính vì vậy mà giá bức tranh đã bị đẩy lên rất cao, khiến Giang Hải đứng ngồi không yên.
Thoắt cái giá trị đã lên đến bảy tám trăm nghìn tệ.
Cuối cùng, một gã mập họ Triệu đã ra giá một triệu tệ.
Gã vui vẻ tiến lên giao tiền, đang lúc chuẩn bị nhận bộ tranh chữ kia về thì một tiếng cười lanh lảnh vang lên.
“Mọi người phải lao tâm khổ tứ vì bức vẽ này đến vậy sao?”
“Ai nói gì vậy?”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía giọng nói kia.
Không ai khác chính là Nhạc Khải.
“Tiểu Khải, im miệng!”
Nhạc Ngọc Trạch lớn tiếng mắng.
Không cần biết bức vẽ này là thật hay giả, thì chuyện Nhạc Khải lên tiếng lúc này vô hình chung đang đắc tội với tất cả những người ban nãy tham gia đấu giá.
Chẳng khác nào cười nhạo bọn họ không có mắt nhìn, phải tranh giành nhau một món đồ giả.
Quan trọng hơn là, chủ tịch thành phố Giang Thành cũng tham gia lần đấu giá này, vậy chẳng khác nào chửi thẳng mặt Giang Hải.
Nhưng tầm này Nhạc Khải đang ghen đến mức mê muội rồi.
Chỉ cần gã nghĩ đến việc bức vẽ kia là do Lâm Hữu Triết quyên góp thì gã không chịu nổi.
Gã còn nhớ không lâu trước đó, Lâm Hữu Triết muốn tặng bức vẽ này cho hai vợ chồng Tần Hương Lan, nhưng kết cục lại bị vạch trần ngay tại trận.
Vậy mà giờ đây lại còn dám mang đến đây để lừa bịp mọi người, còn tranh thủ cơ hội lấy lòng người đẹp, đúng là mộng tưởng hão huyền!
“Thưa mọi người, không phải do tôi nghi ngờ mắt nhìn của mọi người!”
Nhạc Khải nhìn về phía đám khách, nói: “Thực ra bức tranh này là do tên Lâm Hữu Triết làm giả”.
“Ban đầu gã còn định tặng bức tranh này cho người khác, nhưng rồi đã bị tôi vạch trần, vậy mà giờ còn dám mang đến đây để lợi dụng cơ hội thừa nước đục thả câu, tôi không thể nào giương mắt đứng nhìn được”.
Dứt lời, cả hội trường trở nên huyên náo.
Ánh mắt Giang Hải lạnh như băng, liếc nhìn Nhạc Khải một cái, lạnh lùng nói: “Nghe cậu Nhạc nói vậy, chắc hẳn cậu hiểu rõ về thư pháp lắm nhỉ, nếu không sao cậu biết đây là đồ giả?”
“Bởi vì, bản gốc thật đang nằm trong tay tôi!”