“Tôi đường đường là cậu chủ của gia tộc ở ẩn - thế gia Đông Lạc đó, tốt xấu gì thì anh cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ”.
“Mấy ngày nay tôi một thân một mình phiêu bạt như là cô hồn dã quỷ, anh không cảm thấy tôi rất đáng thương hay sao?”
“Xin lỗi nhé, quả thực tôi đã quên anh mất”.
Lâm Hữu Triết trầm mặc một lúc rồi nói thật.
“Khụ…”
Đông Lạc Vô Song tức tới độ suýt thì hộc máu.
“Đúng rồi, ngày mai anh đi cùng với tôi một chuyến”.
“Bạn học của tôi là một ngôi sao, cô ấy ngã bị thương ở vị trí đầu gối, sẽ ảnh hưởng tới buổi biểu diễn tối mai”.
Lâm Hữu Triết đột nhiên nhớ ra chuyện của Tần Mộng Dĩnh, lên tiếng nói.
“Không đi!”
Đông Lạc Vô Song ngồi lên trên sô pha, lắc đầu nói: “Lúc có chuyện mới nhớ đến tôi, Lâm Hữu Triết anh cũng quá đểu cáng rồi!”
“Không phải anh muốn học võ sao, tôi có thể dạy cho anh”.
Lâm Hữu Triết ra điều kiện.
Đông Lạc Vô Song lập tức lấy lại tinh thần, chạy lên trước nói: “Cũng coi như đợi được câu nói này của anh rồi”.
“Có điều, nếu như học võ cùng với anh, vậy thì tôi sẽ phải bái anh làm thầy sao?”
Anh ta cau mày nói: “Thế thì không được, nếu như tôi bái thầy linh tinh ở bên ngoài mà bị ông nội biết được thì nhất định sẽ xử lý tôi luôn”.
“Mấy lão già kia xem trọng nhất là danh dự gia tộc”.
“Hay là thế này đi, anh dạy tôi võ công, tôi dạy anh y thuật”.
“Như vậy thì sau này dù là bạn anh hay là bản thân anh bị thương, anh đều có thể tự mình giải quyết rồi”.
Nghe thấy lời này, Lâm Hữu Triết không khỏi rơi vào trầm mặc.
Đây đúng thật là một ý tưởng không tồi, gần đây anh không phải chiến đấu gì ở Giang Thành, thế nhưng sau này trở về biên giới phía Bắc thì sẽ lại là những ngày liên tục phải đối mặt với hiểm nguy.
Nếu như có thể nắm bắt được chút kiến thức y thuật thì cũng có thể bảo đảm được cho sự an toàn của bản thân.
Điểm quan trọng hơn là không biết y thuật của thế gia Đông Lạc có thể điều trị những căn bệnh hiểm hóc trên người anh hay không.
“Chốt kèo”.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Hữu Triết cũng quyết định đồng ý.
Suốt cả một đêm dài.
Đông Lạc Vô Song giảng giải một số kiến thức cơ bản về châm cứu, dược lý và huyệt vị cho Lâm Hữu Triết nghe.
Bản thân Lâm Hữu Triết là một cao thủ võ đạo đỉnh cao, học hỏi một số thứ cực kỳ nhanh nhạy, thậm chí còn học một biết ba, đưa ra được cả cách nhìn của bản thân.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi bình minh xuyên qua tầng mây và chiếu rọi vào trong cửa sổ phòng.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Đông Lạc Vô Song đã không còn cách gì có thể che giấu.
“Lâm Hữu Triết, rõ ràng anh đúng là một kỳ tài y học!”
“Tôi phải mất mười năm mới lĩnh hội được thông thạo những kiến thức về dược lý, thế mà chỉ cần một đêm anh đã nhớ hết cả rồi?”