Vừa nói bà ta vừa giơ điện thoại lên định chụp hình.
Bỗng nhiên, một bóng đen vụt lên, cướp lấy chiếc điện thoại của Tần Hương Lan trong nháy mắt.
“Bắt lấy nó, nó cướp điện thoại của tôi!”
Ban đầu bà ta còn sững người ra, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại, giẫm chân hô lớn.
Tuy nhiên, đám người xung quanh cũng chỉ hóng hớt chứ chẳng ai chịu ra tay giúp đỡ.
Bà ta kéo lấy cổ áo Lâm Hữu Triết, quát lớn: “Lâm Hữu Triết, mày đúng là đồ sao chổi, mày hại tao mất điện thoại rồi kìa, còn không mau đuổi theo lấy lại đi. Nếu không lấy lại được thì đừng mơ cưới được con gái tao!”
Lâm Hữu Triết không biết làm sao, anh chỉ đành cởi áo khoác ra đưa cho Tần Hương Lan rồi chạy đi bắt cướp.
Đường đường là chiến thần hộ quốc mà lại phải tự mình đi bắt cướp, người ngoài mà nghe thấy chắc chỉ biết cười nhạo.
Tên cướp kia cũng rất nhanh, thoắt một cái đã lẩn mất vào trong đám người. Nhưng với con mắt tinh tường của Lâm Hữu Triết thì hắn để lại quá nhiều dấu vết.
Chẳng mấy chốc Lâm Hữu Triết đã núp trong một hẻm nhỏ, chặn đứng tên cướp.
“Giao ra mau”.
Lâm Hữu Triết đưa tay ra.
Tên cướp dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết.
Khi anh tiến đến gần hơn, hắn nhanh tay rút ra một con dao găm, đâm mạnh về phía anh.
Lâm Hữu Triết tung một cú đấm tên cướp văng ra ngoài, va mạnh vào tường, trào máu mũi máu miệng.
Lâm Hữu Triết giật lại chiếc điện thoại trong tay hắn, trở về chỗ Tần Hương Lan.
“Mày làm cái trò gì vậy hả, đuổi theo một tên cướp thôi mà lâu đến thế, uổng công đi lính tám năm, thật tình có khi còn chẳng bằng một con chó!”
Tần Hương Lan nhìn thấy Lâm Hữu Triết quay lại, chống nạnh buông lời mắng nhiếc.
Lâm Hữu Triết đưa điện thoại di động ra, bà ta mới chịu dừng lại.
“Thằng cướp kia đâu?”
Điện thoại di động không sao, Tần Hương Lan lại bắt đầu vặn vẹo.
“Chạy mất rồi, nó chạy nhanh quá”.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói.
“Hừ, đúng là đồ bỏ đi, không bắt nổi một tên cướp. Tao mà gả con gái cho mày thì liệu mày có đủ sức bảo vệ nó không?”
Tần Hương Lan không ngừng đay nghiến.
Lâm Hữu Triết cũng chẳng buồn để tâm, nhưng nhìn thấy trong tay bà ta không có gì, liền lên tiếng hỏi: “Cô à, áo của cháu đâu?”
“Áo nào cơ?”
Tần Hương Lan sững người ra, bà ta nhớ ra lúc nãy khi Lâm Hữu Triết đuổi theo tên cướp thì có đưa áo cho mình.
Nhưng vừa nãy tình thế nguy cấp, thêm vào nữa là có quá nhiều người vây quanh nên bà ta cũng không để ý là chiếc áo đó mất đâu rồi.
“Ai biết được, cái đồ rách rưới ấy mất thì thôi”.