"Bất động sản Duyệt Tâm ư? Xin lỗi, tôi chưa từng nghe nói đến công ty này, vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi đấy, ngay cả chủ tịch Tân Sáng cũng bị chúng tôi lôi ra ngoài, cô nghĩ mình có cơ hội gặp ông chủ chúng tôi không?"
"Mong cô châm chước một chút, cơ hội lần này rất quan trọng với tôi!"
Sở Hạ Vũ khổ sở cầu xin.
"Hừ, người cầu xin tôi nhiều lắm, dựa vào đâu mà tôi phải cho cô cơ hội, nhân lúc tôi còn chưa gọi bảo vệ vào thì tự mình cút về đi, giữ lại cho bản thân chút mặt mũi không tốt hơn sao?"
Cô nhân viên quầy lễ tân cầm lọ sơn móng tay ra, chẳng thèm coi ai ra gì mà vẽ vẽ tô tô, tỏ thái độ vô cùng kiêu căng.
Khuôn mặt Sở Hạ Vũ ủ rũ, biết bản thân không còn cơ hội.
Cô bước ra ngoài với vẻ mặt nhợt nhạt, chưa được mấy giây thì Long Diệu dẫn theo mấy vị quản lý cấp cao của công ty bước ra khỏi thang máy.
"Nếu có người của bất động sản Duyệt Tâm tới bàn việc thì buộc phải tiếp đón với nghi thức cao nhất, tôi sẽ tự mình xuống sảnh đón cô ấy, rõ cả chưa?"
Long Diệu nhìn vào bàn lễ tân rồi nói.
Cô lễ tân đang định gật đầu thì đột nhiên nhớ tới người vừa bị cô ta đuổi đi không lâu chẳng phải là người của bất động sản Duyệt Tâm sao?"
Chết rồi!
Sắc mặt cô lễ tân lập tức trắng bệch.
Bên ngoài tập đoàn Diệt Lâm, Sở Văn Xương nhìn thấy Sở Hạ Vũ vội vàng bước ra ngoài nên đứng từ xa vỗ đùi, điên cuồng cười lớn.
“Sở Hạ Vũ, cô chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Còn chưa đến ba phút, cô làm tôi buồn cười chết mất, ha ha ha!”
Nhưng giây tiếp theo, tiếng cười của Sở Văn Xương đột nhiên ngừng lại, giống như bị ai dùng sức bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng lên.
Hắn thấy một đám người ăn mặc chỉnh tề, khí thế chạy ra khỏi tập đoàn Diệt Lâm tới trước mặt Sở Hạ Vũ, xếp thành hai hàng, trên trán bọn họ đầm đìa mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Sở Hạ Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đứng sững sờ tại chỗ.
Đột nhiên, hàng nam nữ cúi người chín mươi độ, đồng thanh hô to: “Hoan nghênh cô Sở Hạ Vũ đến đàm phán kinh doanh, mời cô theo chúng tôi vào công ty!”
Cảnh tượng này khiến Sở Hạ Vũ vô cùng kinh ngạc.
Sở Văn Xương đứng bên xe cũng ngơ ngác, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Sở Hạ Vũ lúng túng, chỉ vào người mình: “Sở Hạ Vũ mà mấy người đang nói là tôi sao?”
“Chính là cô Sở, mời cô hãy quay vào trong cùng chúng tôi, nếu chúng tôi không mời được cô quay lại thì công việc của chúng tôi sẽ không giữ được nữa!”
Một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu trọc đau khổ cầu xin.
Sở Hạ Vũ nhận ra ông ta, trước đây ông ta đã từng xuất hiện trên tivi với tư cách phó tổng giám đốc của tập đoàn Diệt Lâm.
Cô không bao giờ ngờ được rằng một nhân vật cấp cao như vậy lại cúi người và cầu xin cô, còn tỏ thái độ nếu cô không đồng ý thì bọn họ sẽ không sống nổi.
Thực ra những nhân viên cấp cao này cũng rất buồn rầu.