Ở một diễn biến khác, bên ngoài cửa sổ văn phòng tuyển sinh trường trung học trực thuộc đại học Giang Thành.
“Anh Lâm, thật xin lỗi, em gái anh đã trượt kỳ thi đầu vào nên chúng tôi không thể giúp anh làm thủ tục nhập học được”.
Một giáo viên nữ nói với Lâm Hữu Triết.
Lâm Tâm Nhi cúi đầu xấu hổ, đứng bên cạnh anh.
“Đều tại em ngốc quá, đề thi em còn không hiểu, khiến anh mất mặt rồi!”
Cô bé tự trách mình, đôi mắt đỏ hoe.
“Tâm Nhi đừng khóc, anh không trách em”.
Lâm Hữu Triết lau nước mắt cho cô bé, trong lòng thầm trách mình.
Lâm Tâm Nhi bị đưa về nhà họ Tiêu tám năm, không được học hành gì cả thì sao có thể trả lời câu hỏi kiểm tra.
Anh đứng dậy nhìn giáo viên tuyển sinh: “Tôi nghĩ cô đưa nhầm đề thi rồi, tôi làm thủ tục nhập học tiểu học cho em gái tôi, chứ không phải là trung học cơ sở, cô cho em ấy làm đề tiểu học thử đi”.
“Cái gì?”
Giáo viên phụ trách tuyển sinh kinh ngạc, liếc nhìn Lâm Tâm Nhi.
Đứa trẻ lớn như vậy rồi sao có thể học tiểu học được chứ? Đây chẳng phải là đang làm loạn sao?
“Ha ha ha, đứa trẻ lớn như vậy rồi còn học tiểu học, anh không nhầm đấy chứ!”
Đột nhiên, một tràng cười chói tai truyền đến từ phía sau.
Vừa lên tiếng là một người phụ nữ trẻ ăn mặc lộng lẫy, dẫn theo một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.
Lâm Hữu Triết không quay lại, anh không hề để ý đến cô ta.
“Hừ, cũng biết phô trương thật đấy. Nghe tôi khuyên này, trẻ mười ba tuổi còn chưa học tiểu học thì đa phần là đồ vô dụng, mau cho ra ngoài tìm công xưởng làm việc chẳng phải là tốt hơn sao?”
Nói xong, cô ta cúi người xuống nói với đứa trẻ bên cạnh: “Con trai à, con phải nhìn cho kỹ, người như thế cả đời không có giá trị gì cả, sau này may mắn thì còn có thể được người khác để ý, làm công cụ sinh sản kiếm miếng cơm ăn thôi”.
“Còn nếu không may mắn thì sẽ lạc lối, làm loại phụ nữ rẻ tiền nào đó”.
“Vị phụ huynh này, đừng dạy con cái những kiến thức sâu xa kỳ quái đó được không?”
Giáo viên tuyển sinh không chịu đựng được nữa nên lên tiếng chỉ trích.
“Liên quan gì đến cô, cô nghĩ cô giỏi lắm sao, chỉ là giáo viên phụ trách thối tha mà cũng dám quản tôi, cô xứng sao?”
Người phụ nữ trẻ trừng mắt nhìn giáo viên tuyển sinh rồi chửi bới.
Sau đó cô ta nhìn Lâm Hữu Triết: “Này, anh lằng nhằng xong chưa vậy? Đứa trẻ nhà anh là đồ bỏ đi, còn đứng đây lãng phí thời gian của mọi người sao?”
“Đúng là phụ huynh thế nào thì con cái kiểu đó, toàn là tai họa cho xã hội!”
“Lưu manh, vô dụng!”
Đứa trẻ bên cạnh cô ta vừa cười vừa vỗ tay, chỉ vào Lâm Tâm Nhi mắng chửi.
“Cô nói đủ chưa?”