Lâm Hữu Triết cũng không từ chối, mà ngồi xuống luôn.
Vừa đúng lúc anh đến đưa bản hợp đồng của dự án cải tạo khu dân cư tồi tàn cho Sở Hạ Vũ, không ngờ lại gặp phải kẻ muốn cướp người phụ nữ của anh.
Tên Nghiêm Hoa lần trước, có lẽ cỏ trên mộ cũng cao được hơn một mét rồi.
“Xin chào anh Lâm, tôi là Park Kyung Nam, lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều hơn!”
Park Kyung Nam tươi cười đứng dậy, bắt tay với Lâm Hữu Triết.
“Hôm nay đã gặp nhau ở đây thì chúng ta cũng nói thẳng vào vấn đề đi. Tôi rất thích cô Hạ Vũ, hơn nữa, tôi còn có thể giúp đỡ rất nhiều cho cô ấy và gia đình cô ấy”.
“Nếu anh Lâm thật sự yêu thương cô ấy và muốn tốt cho cô ấy thì nên rời khỏi cuộc sống của cô ấy, để chúng tôi ở bên nhau!”
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí vốn dĩ đang hài hòa bỗng trở nên nặng nề.
Tần Hương Lan lặng lẽ giơ ngón tay cái với Park Kyung Nam, biểu đạt ý tán thành với sự thẳng thắn và bình tĩnh của hắn.
Lâm Hữu Triết nâng ly trà lên nhấp một ngụm, nhướng mày nói: “Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?”
“Ở đây ngoài anh ra thì không còn ai khác nữa, cùng nhau cạnh tranh công bằng để giành lấy trái tim cô Sở Hạ Vũ nhé”.
Park Kyung Nam cười nheo mắt.
“Cạnh tranh công bằng ư?”
Lâm Hữu Triết giễu cợt: “Hạ Vũ vốn là người của tôi, công bằng ở đâu ra? Bây giờ tôi có thể hôn cô ấy, ôm cô ấy, có được mọi thứ của cô ấy, anh có không?”
“Anh chỉ là một người đến sau, còn muốn cạnh tranh công bằng với tôi à, anh xứng sao?”
“Tôi đã từng nói với một gã đàn ông họ Nghiêm rằng, không một ai được phép chạm đến góc váy người phụ nữ của tôi. Anh ta là cái thá gì mà dám mơ tưởng tới Hạ Vũ?”
“Hôm nay, tôi cũng tặng anh những lời này, anh là cái thá gì mà xứng mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi?”
Anh vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách hết sức nặng nề.
Đôi mắt sáng rực của Sở Hạ Vũ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong lòng có cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.
Tần Hương Lan sắp nổi điên, lúc bà ta đang định mắng Lâm Hữu Triết không biết xấu hổ.
Park Kyung Nam đã lên tiếng trước: “Thói ba hoa khoác lác của anh Lâm thật khiến người ta nể phục, nhưng tôi không rõ anh nói nhiều như thế mà có thể mang đến cho công ty của Hạ Vũ và cho gia đình này những gì?”
Hắn vừa nói vừa lấy một bản hợp đồng trong túi xách ra.
“Đây là dự án mà tôi vừa nhận được, dự án tu sửa và bảo vệ nghĩa trang liệt sĩ Giang Thành, tiền kiếm được không nhiều lắm, chỉ chừng một trăm nghìn tệ thôi”.
“Nhưng lại khá nhàn nhã, hơn nữa giai đoạn đầu cũng không cần đầu tư gì nhiều, rất thích hợp với tình trạng hiện tại của công ty bất động sản Duyệt Tâm”.
“Đây là thành ý của tôi, cũng là vốn liếng tôi dùng để theo đuổi Hạ Vũ, còn anh thì sao? Ngoài việc ba hoa khoác lác ra thì anh còn có gì?”
Park Kyung Nam đắc ý nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết, giọng điệu kiêu căng ngạo mạn.