“Hừ, Lâm Hữu Triết, mày tới số rồi!”
Trịnh Tử Khải sầm mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười mỉa.
Lúc này trông hắn thật đểu giả.
Lâm Hữu Triết có thể lấy được chứng nhận chiến thần Hữu Triết, điều này chứng minh anh cũng có ô dù nhất định.
Nếu chuyện này dựa vào chủ tịch thành phố Giang Thành, thì cũng khó mà giải quyết vẹn toàn.
Vừa hay hắn có người bà con làm việc ở tỉnh, nếu có thể dựa vào mối quan hệ của người đó thì nhất định có thể xử đẹp Lâm Hữu Triết.
Nghĩ vậy, Trịnh Tử Khải liền cất chứng nhận đi, cẩn thận rời khỏi phòng.
Ở một diễn biến khác, sau khi chọn xong tiết mục sẽ diễn vào đêm ngày kia cùng với Liễu Thiên Nghệ, Lâm Hữu Triết bắt xe đi đến tập đoàn Diệt Lâm.
“Anh, anh đến rồi ạ”.
“Giấy chứng nhận của tôi bị mất rồi, cậu làm giúp tôi cái mới đi”.
Lâm Hữu Triết bình thản nói.
Long Diệu sững lại, anh ta không ngờ có ngày Lâm Hữu Triết lại làm mất đồ, nhưng cũng không dám nhiều lời, ôn tồn nói: “Vâng, để tôi liên lạc với bên Thiên Cung dặn họ làm”.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Lâm Hữu Triết tiếp tục chuẩn bị cho lễ kỷ niệm vào ngày kia.
Đã có địa điểm ăn uống, cũng có tiết mục diễn rồi, vậy tiếp theo còn thiếu gì đây?
Lâm Hữu Triết hơi lúng túng.
Dù sao, anh cũng chưa bao giờ có cuộc hẹn nào với người khác giới cả.
“Haizz, tiếc quá đi, chỗ chúng ta không nhìn thấy trận mưa sao băng của chòm sao Nhân Mã mấy ngày trước”.
“Đúng vậy, chỉ được xem qua tivi thôi, không biết phải chờ đến khi nào mới tới lần mưa tiếp theo”.
Cuộc đối thoại của người đi đường bỗng thu hút sự chú ý của Lâm Hữu Triết.
Anh quay đầu nhìn lại, thì ra hai cậu con trai đang đứng tán gẫu với nhau.
“Mưa sao băng?”
Mắt Lâm Hữu Triết bỗng sáng lên, giờ anh biết mình phải chuẩn bị gì rồi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Buổi tối ngày kỷ niệm, Lâm Hữu Triết hẹn Sở Hạ Vũ ra ngoài.
Cô trang điểm ăn mặc thật đẹp, trên khuôn mặt không giấu nổi niềm vui sướng.
“Hữu Triết, chúng ta đi đâu chơi vậy?”
“Chúng ta đi dạo ở trung tâm thương mại Long Mậu chút đi, nhắc đến mới nhớ, anh còn chưa mua tặng em bộ quần áo nào đấy”.
Lâm Hữu Triết cười nói.
Từ giờ đến bữa ăn tối vẫn còn lâu, nên trước tiên đi dạo một chút, mua tặng bố mẹ Sở Hạ Vũ ít đồ, chứ không lần nào Tần Hương Lan cũng vin vào chuyện này nói anh.