Kết quả thu hút sự chú ý của nhóm bệnh nhân và người nhà vây quanh, bây giờ ở dưới tầng một, không biết đã có bao nhiêu người biết chuyện cô ta mang thai.
Liễu Thiên Thiên thẹn quá hóa giận, lập tức cho người bắt Lâm Tâm Nhi vào phòng, chuẩn bị dạy dỗ cô bé để trút giận.
Nhưng không ngờ rằng cô ta lại gặp phải Lâm Hữu Triết.
Cô bé này có quan hệ gì với anh?
“Tâm Nhi, em không sao chứ?”
Lâm Hữu Triết bước nhanh lên trước, ôm lấy cô bé vào lòng.
“Anh à, hu hu hu...”
Đầu tóc Lâm Tâm Nhi rối bời, ánh mắt vô hồn, bàn tay đã bị giẫm đến mức chảy đầy máu.
Khoảnh khắc này, Lâm Hữu Triết chỉ cảm thấy không cách nào kiểm soát được ý muốn giết người đang trào dâng trong lòng mình.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Thiên Thiên.
Cô ta bị dọa sợ chết khiếp, sắc mặt tái nhợt nói: “Lâm... Lâm Hữu Triết, anh đừng làm loạn, nơi này là bệnh viện đấy”.
Sau đó cô ta lại nói: “Tôi, tôi không biết con nhóc này là em gái anh, hơn nữa là nó đã tiết lộ chuyện xấu của tôi ở trước mặt mọi người trước, là nó đáng đời!”
“Đáng đời sao?”
Sát khí trên người Lâm Hữu Triết tỏa ra.
Anh tiến lên trước một bước, năm ngón tay bóp lấy cổ của Liễu Thiên Thiên, dần dần dùng sức.
Vẻ mặt Liễu Thiên Thiên nhanh chóng chuyển sang trắng bệnh, đầu lưỡi chầm chậm lè ra bên ngoài: “Lâm Hữu Triết, anh giết tôi thì Tiêu Nguyên sẽ không tha cho anh đâu, đứa bé trong bụng tôi là con của cậu chủ nhà họ Tiêu, con của Tiêu Nguyên!”
Sống chết ngay trước mắt, Liễu Thiên Thiên mới chợt nhớ ra, khoảng thời gian qua lại với Vạn Hoa Phong, cô ta còn dan díu với người khác.
Đối tượng trong lần dan díu đó chính là Nguyên Tiêu của nhà họ Tiêu.
Nhưng thân phận của đối phương cao quý, đương nhiên sẽ không tiếp tục mối quan hệ với cô ta, nhưng đối phương cũng nói với cô ta rằng nếu như mang thai con của hắn thì hãy đến tìm hắn.
Mặc dù bây giờ cô ta không dám chắc chắn đứa con này có phải của Tiêu Nguyên hay không, nhưng vì mạng sống, cô ta chỉ có thể nói như vậy.
“Tiêu Nguyên sao?”
Khóe miệng Lâm Hữu Triết hiện lên nụ cười độc ác, buông lỏng bàn tay ra.
Liễu Thiên Thiên ngồi bệt xuống đất, há miệng thở hổn hển.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, cô ta hung hăng trợn mắt với Lâm Hữu Triết: “Tên họ Lâm kia, chờ đấy cho tôi, tôi sẽ gọi điện thoại của cậu chủ Tiêu”.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ im lặng quan sát mọi hành động của Liễu Thiên Thiên.
Vừa hay thù mới nợ cũ hôm nay tính luôn một thể.
Ngay sau đó, Liễu Thiên Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Nguyên, khóc lóc mấy câu rồi cúp máy.
Cô ta lại gọi điện cho người nhà họ Liễu, vẻ sợ hãi cũng bớt được đôi chút.
Theo cô ta, có sự hợp lực bảo vệ của nhà họ Tiêu và nhà họ Liễu, Lâm Hữu Triết chắc chắn không dám hại cô ta!