Tiêu Nguyệt Nghiên vắt chéo đôi chân ngọc ngà, vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
Khuôn mặt Lâm Tiêu Hồ lập tức cứng đờ, cười gượng nói: "Cô Tiêu nói đúng, là tôi đường đột, tôi tự phạt ba ly”.
Ông ta vừa nói vừa tự rót cho mình ba ly rượu.
Tiêu Nguyệt Nghiên nghiêng người, một gã đàn ông trẻ tuổi nói: "Được rồi, chỉ cần ông nhớ kỹ, bây giờ nhà họ Lâm chẳng qua là gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Tiêu. Sau này không có sự cho phép của chúng tôi thì đừng tùy ý lên tiếng”.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lâm Kiến Hồ trở nên u ám.
Trước kia, địa vị nhà họ Lâm mặc dù không bằng nhà họ Tiêu, nhưng cũng không cần phải khúm núm như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều do Lâm Hữu Triết mà ra, chỉ cần có thể giải quyết Lâm Hữu Triết, thì bọn họ chấp nhận làm thuộc hạ cho nhà họ Tiêu một thời gian.
Còn về nhà họ Tiêu.
Đợi bọn họ giải quyết xong Lâm Hữu Triết, giá trị lợi dụng của nhà họ Tiêu cũng không còn.
Đến lúc đó nhìn lại, ai là thuộc hạ của ai thì còn chưa biết!
Lâm Kiến Hồ cúi đầu, khuôn mặt méo mó.
"À phải rồi, hậu thuẫn bây giờ của Lâm Hữu Triết là Thành Bắc Vương, tiền bối Vũ Hầu Gia, tiền bối Thiên Diện Diêm La, hai vị ai tình nguyện đi giải quyết mối họa này đây?"
Lúc này, gã đàn ông trẻ tuổi kia tiếp tục nói.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, một ông lão có bộ râu quai nón nói: "Lần này, để tôi ra tay trước, anh Thiên Diện cứ chờ tin vui của tôi là được”.
Vừa dứt lời, lão lập tức rời khỏi phòng bao.
Lúc này, Lâm Hữu Triết vừa trở về khách sạn Đông Hoa.
Trùng hợp, đám người Triệu Bác Tài cũng bước ra từ khách sạn.
Tần Cao Nhã buồn rầu chán nản, hoàn toàn không chú ý tới người trước mặt.
Đến khi cô ta đụng đầu vào, mới tức giận ngẩng đầu lên mắng nhiếc: "Chết tiệt, mắt bị mù rồi hả? Đi bộ không nhìn đường sao?"
Nhưng khi nhìn thấy người vừa đụng vào là Lâm Hữu Triết, Tần Cao Nhã lập tức cười khẩy.
"Hóa ra là tên tội phạm cưỡng gian, sao lại ở đây một mình thế, em họ thân yêu của tôi đâu?"
"Cô ấy về nhà rồi”.
Về nhà ư?
Nghe thấy vậy, mắt đám họ hàng nhất thời lóe sáng.
Không ngờ Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ vẫn chưa sống chung với nhau.
Điều này có nghĩa là hai người họ còn chưa đi tới “bước đó”!
Vậy bọn họ có thể giới thiệu đối tượng cho Sở Hạ Vũ.
Một khi Sở Hạ Vũ có quan hệ tốt với đối tượng mà bọn họ giới thiệu thì với thân phận bà mai, bọn họ có thể kiếm được không ít lợi ích.
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt mọi người nhất thời nở nụ cười tươi rói.