Ngô Vân trợn mắt tức giận nói.
“Tôi phải quay lại đánh thắng rồi lấy lại số tiền tôi đã thua”.
Hạ Vân Đông nói như thể đó là điều đương nhiên.
“Anh!”
Ngô Vân tức giận ngực phập phồng.
“Anh đúng là hết thuốc chữa, tôi không nên cứu anh ra, anh chết đi”.
Ngô Vân hung hăng mắng Hạ Vân Đông vài câu, sau đó xoay người bỏ đi.
Hạ Vân Đông hết cách chỉ đành đến trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Này, cho tôi một trăm nghìn tệ để tiêu”.
“Anh nói gì cơ?”
Lâm Hữu Triết nhướng mày lạnh lùng nhìn Hạ Vân Đông.
“Nhìn gì mà nhìn, tôi nói cậu mau cho tôi tiền”.
Hạ Vân Đông buồn bực thúc giục: “Tôi biết cậu đánh nhau rất giỏi nhưng cậu dám động đến tôi không?”
“Ở trong đó tôi không còn cách nào khác, bây giờ đang ở bên ngoài, nếu cậu động đến tôi thì tôi sẽ lập tức báo cảnh cáo bắt cậu”.
“Anh nói rất có lý”.
Lâm Hữu Triết gật đầu: “Nhưng tôi sẽ không cho anh tiền đâu”.
Dứt lời, anh xoay người định bỏ đi.
Hạ Vân Đông nghiến răng: “Tên nhóc này, cậu không muốn có ảnh riêng tư của Vân Vân sao?”
“Lúc đầu khi ở bên cô ta, tôi đã chụp rất nhiều hình cực đẹp, vốn dĩ muốn lấy ra bán với giá cao, không ngờ lại bị đám người kia nhốt đến giờ nên không có cơ hội ra tay”.
“Anh nói lại lần nữa xem”.
Lâm Hữu Triết tiến một bước, nhoáng cái đã quay lại trước mặt Hạ Vân Đông.
“Cậu… cậu muốn thế nào?”
Hạ Vân Đông hoảng sợ cảnh giác nhìn anh.
Ngô Vân cũng nghe thấy lời Hạ Vân Đông vừa nói, tức giận suýt ngất tại chỗ.
“Hạ Vân Đông, sao anh lại vô liêm sỉ thế hả?”
Cô ấy vừa giận vừa đau xót hét lớn, nước mắt giàn giụa.
Soạt!
Lâm Hữu Triết giơ tay ra bóp cổ Hạ Vân Đông: “Xóa hết toàn bộ ảnh đó, tôi sẽ tha cho anh”.
Ngô Vân là giáo viên có ơn với anh.
Nếu không có Ngô Vân thì có lẽ năm đó Lâm Hữu Triết đã không còn.
Thế nên anh không thể nhẫn nhịn được khi có người bắt nạt cô ấy như thế.
Sắc mặt Hạ Vân Đông xám như gan lợn, cố gắng đạp hai chân nhưng không thể giãy ra được.