“Năng lực của tôi kém cỏi, nhưng cũng đủ để giết chết hai người các người!”
“Các người có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi là có thể hủy buổi biểu diễn tối nay của Tần Mộng Dĩnh không hả?”
“Đừng mà!”
Tần Mộng Dĩnh vội vàng hét lên.
Buổi biểu diễn hôm nay vô cùng quan trọng với cô ta.
Đây không chỉ là lễ kỷ niệm năm năm vào nghề của cô ta, mà còn có rất nhiều người hâm mộ và bạn bè từ khắp mọi miền đất nước.
Nếu buổi biểu diễn bị hủy thì fans hâm mộ chắc hẳn sẽ buồn lắm!
“Bây giờ biết sợ rồi sao?”
Giang Triều lạnh lùng cười khẩy: “Vậy thì tỏ thành ý và thái độ xin lỗi cho tôi xem đi!”
“Anh muốn thành ý gì?”
Lâm Hữu Triết thản nhiên hỏi.
Nếu anh nhớ không nhầm thì bên tổ chức buổi biểu diễn tối nay là công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Diệt Lâm.
Anh rất tò mò, không biết một cuộc gọi của Giang Triều sẽ khiến buổi biểu diễn không thể tổ chức được bằng cách nào.
“Đơn giản thôi, mày qua đây quỳ xuống, liếm sạch giày cho tao!”
Giang Triều chỉ xuống giày mình, nói với Lâm Hữu Triết.
“Còn cô nữa!”
Gã chỉ vào Tần Mộng Dĩnh: “Uổng cho tôi luôn coi cô là cô gái thuần khiết, thật không ngờ cô lại lăng loàn như vậy!”
“Tôi thành tâm theo đuổi cô như vậy mà cô lại không biết trân trọng, ngược lại còn làm trò bậy bạ cùng tên nghèo kiệt xác này!”
“Có phải cô nghĩ Giang Triều tôi không bằng tên nghèo rớt mồng tơi này không?”
“Tôi… chúng tôi không làm trò bậy bạ!”
Mặt Tần Mộng Dĩnh chợt đỏ bừng.
“Tối qua tôi không cẩn thận ngã, đầu gối bị thương, Hữu Triết tới giúp tôi trị thương thôi!”
“Đầu gối bị thương, cô nghĩ ông đây mù sao?”
Giang Triều càng thêm tức giận.
Tần Mộng Dĩnh cúi đầu, lúc này mới phản ứng lại.
Đầu gối của cô ta đã khỏi hoàn toàn, không nhìn ra dấu vết của vết thương.
Lúc này, cô ta thật sự không còn đường chối cãi.
“Đôi nam nữ chó má các người chờ đấy, tôi sẽ khiến các người hối hận!”
Giang Triều lạnh lùng nói rồi quay người rời đi.
Chị Trương định đi theo nhưng lại bị Giang Triều hung hăng đạp một cước.
“Cút!”
“Chị Trương, chị không sao chứ?”