Mục lục
Truyện: Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (full) - Tác giả: Tứ Đạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vương Đằng Long đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.  

 

“Yên tâm, chắc chắn cô sẽ không để hắn sống sót rời khỏi đây”.  

 

Đại phu nhân nhà họ Lê bật cười lạnh lùng, sau đó nói: “Trịnh trưởng lão, đến lúc ông ra tay rồi!”  

 

“Tôi đã đợi lâu lắm rồi đây”.  

 

Trên chiếc xe thương vụ, một ông lão mặc đồ sợi đay chậm rãi bước xuống.  

 

Ông lão tuy đã có tuổi nhưng trông vẫn cường tráng, bước chân như bay, nháy mắt đã đi tới trước mặt đại phu nhân nhà họ Lê.  

 

“Trịnh trưởng lão, thằng ranh này giao cho ông nhé, sau mười phút nữa, tôi muốn được thấy kết quả khiến tôi hài lòng”.  

 

Đại phu nhân nhà họ Lê nói hết câu rồi quay người bước ra bên ngoài.  

 

Vương Đằng Long cũng nhếch mép cười rồi dẫn Trương Linh Phi rời đi.  

 

Theo bọn chúng thấy, Trịnh trưởng lão đích thân ra tay, kết cục của Lâm Hữu Triết chỉ có duy nhất một chữ “chết”!  

 

“Thằng ranh, ban nãy tôi đã nhìn cậu ra tay, không ngờ cậu còn là một võ giả ngoại kình!”  

 

“Võ giả ngoại kình rèn luyện xương khớp, cú đấm cứng như gang như thép”.  

 

“Hơn nữa còn là một võ giả ngoại kình trẻ tuổi như vậy, giết đi thì đúng là đáng tiếc”.  

 

Trịnh trưởng lão vừa nói vừa đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.  

 

“Có điều, nếu như cậu đã đắc tội với nhà họ Lê, còn giết cả người nhà họ Lê thì kết cục của cậu đã được định trước rồi”.  

 

Trịnh trưởng lão vừa nói vừa tung cú đấm ra từ trong túi áo.   

 

“Chết đi cho tôi!”  

 

Cùng với một tiếng gào lớn, năm ngón tay của ông ta hoá thành móng vuốt bổ nhào về phía Lâm Hữu Triết.  

 

Lâm Hữu Triết nghiêng người né tránh, thuận thế dẫn theo mấy người Sở Hạ Vũ nép sang bên cạnh.  

 

Rắc!  

 

Một âm thanh lớn vang lên.  

 

Cái bàn Lâm Hữu Triết đang ngồi ăn cơm bị móng vuốt của Trịnh trưởng lão cào nứt toác.  

 

“Chạy đi đâu hả?”  

 

Hai tay ông ta liên tiếp ra đòn, cặp móng vuốt phóng ra vù vù.  

 

“Thằng ranh, đừng tốn công vô ích nữa!”  

 

Trịnh trưởng lão lạnh lùng cười nói: “Tôi là một võ giả ngoại kình lâu năm, đối phó với một thằng ranh vừa mới tiến vào võ đạo như cậu căn bản chẳng có gì khó khăn”.  

 

Vừa dứt lời, sức lực từ bàn tay của ông ta được tăng thêm.  

 

Khách khứa xung quanh giống như nhìn thấy hai bộ móng vuốt sắt sắc nhọn như dao từ trên tay Trịnh trưởng lão, không khí cũng vang lên những tiếng kêu đinh tai.  

 

“Tên này chết chắc rồi”.  

 

“Trịnh trưởng lão là trưởng lão thành danh đã lâu của nhà họ Lê, nghe nói còn là cao thủ trong top một trăm của bảng xếp hạng”.  


“Nhìn đi, chắc chắn cậu ta không chống đỡ nổi ba giây đâu, nhiều hơn một giây thì tôi sẽ ăn phân luôn!” 

 Mọi người cùng đứng đó cười khẩy bàn luận.  

 

Trịnh trưởng lão bật cười lạnh lùng, Lâm Hữu Triết trong mắt ông ta giống như một cái xác chết.  

 

Sự vùng vẫy và phản kháng lúc này, trong mắt ông ta đều chỉ là tốn công vô ích mà thôi.  

 

Tuy nhiên vào lúc bộ móng vuốt của ông ta sắp cào về phía tim của Lâm Hữu Triết, Lâm Hữu Triết đột nhiên dừng bước chân.  

 

Keng!  

 

Bộ móng vuốt của ông ta nặng nề va vào ngực của Lâm Hữu Triết, nhưng lại giống như đập vào một khối sắt rất cứng.  

 

Đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn, khiến cho gương mặt ông ta trở nên méo xẹo.  

 

“Chút trình độ như vậy mà cũng dám to mồm”.  

 

Lâm Hữu Triết khinh thường bật cười.  

 

Anh bắt lấy bộ móng vuốt của Trịnh trưởng lão rồi dùng lực nhấc bổng người ông ta lên.  



Sau đó nặng nề đập xuống! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK