“Mọi người nhìn nó ăn mặc đơn giản, dáng vẻ lại thiếu dinh dưỡng kìa, loại người này sao giống tới đây vui chơi chứ, rõ ràng là tới đây để ăn xin”.
Gã mập nói như vậy khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Tâm Nhi.
Quần áo cô bé mặc vẫn là bộ đồ mà tối hôm đó Lâm Hữu Triết bảo Sở Hạ Vũ tìm tạm cho cô bé, đương nhiên không quá lộng lẫy, anh đang định sau khi chơi đùa ở đây xong sẽ đưa hai cô gái đi mua quần áo, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Gã mập thấy mọi người nghi ngờ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ánh mắt hắn trở nên hung dữ, bước lên định tát vào mặt Lâm Tâm Nhi: “Đồ mất dạy, dám vu oan cho tao, hôm nay không cắt lưỡi mày thì mày thật sự cho rằng tao dễ bắt nạt đúng không?”
“Tâm Nhi!”
Sở Hạ Vũ hét lớn, sau khi cô rửa tay xong bước ra ngoài thì nhìn thấy cảnh này nên vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Các người giỏi lắm, hai kẻ ăn mày một lớn một nhỏ bắt tay với nhau vu oan phải không?”
Gã mập không ngờ bên cạnh Lâm Tâm Nhi còn có người lớn, vội vàng lên tiếng muốn khống chế tình hình trước.
“Anh nói ai là ăn mày?”
Sở Hạ Vũ cực kỳ tức giận, trừng mắt với gã mập.
“Tên mập, tôi thấy anh mới là kẻ vu oan đấy, cô gái xinh đẹp như thế sao có thể là ăn mày chứ?”
“Đúng đấy, gã mập chết tiệt anh dám làm không dám nhận, lại còn nói người ta là ăn mày, nếu không phải cô gái xinh đẹp này lên tiếng, có phải anh còn muốn đánh cô bé kia phải không?”
“Anh em đâu phí lời làm gì, mau dạy dỗ hắn một trận, bắt hắn giao điện thoại ra!”
Một vài người đàn ông trong đám đông bước ra, khí thế hùng hổ bao vây lấy gã mập.
Đúng lúc này, vài gã côn đồ xăm trổ đầy mình đẩy đám đông sải bước tới.
Gã cầm đầu mặt sẹo quát lớn: “Các người làm gì đấy, dám gây chuyện ở địa bàn của ông đây, chán sống rồi sao?”
Mấy người đàn ông đang định dạy dỗ cho gã mập một trận, vừa thấy tên mặt sẹo đã sợ chết khiếp.
Người này tên là anh mặt sẹo, là tên điên nổi tiếng ở mấy con phố gần khu vui chơi.
Lúc đầu có người chọc tức hắn đã bị hắn cầm dao đuổi chém suốt bảy tám con phố, cuối cùng phải cho hắn chặt một cánh tay mới được tha.
Lúc đó, máu chảy cả một con đường, vô cùng đáng sợ.
Mọi người đều sợ anh mặt sẹo, không ngờ gã mập lại vui mừng hét lớn: “Anh, anh, cuối cùng anh cũng tới rồi, may mà anh tới kịp lúc!”
Nghe thấy vậy, mọi người bị dọa sợ giật nảy mình.
Gì cơ, gã mập này có quen biết với tên mặt sẹo à?
Mấy người đàn ông lập tức lui về sau, sợ bị gã mập nhận ra.
Sau đó, mọi người thấy gã mập chạy đến bên cạnh tên mặt sẹo, nói bên tai hắn mấy câu.