Nhưng Lục Gia hoàn toàn không để ý tới hắn, thậm chí còn không dừng lại trước mặt hắn mà chạy thẳng tới trước mặt anh Bưu quỳ xuống.
“Bưu Gia, cậu tìm tôi có chuyện gì không ạ?”
Lục Gia hoảng sợ nhìn anh Bưu, run rẩy hỏi.
Anh Bưu trước mặt là thuộc hạ của Lôi Gia – Thành Bắc Vương, đâu phải người mà loại côn đồ như ông ta có thể so sánh.
Nhìn thấy cảnh này, Quản Tư Bác chết lặng.
Anh Bưu chỉ vào ông ta rồi nói: “Ông Lục, thằng nhóc này gọi ông tới xử lý chúng tôi, bây giờ chúng tôi không đánh trả, ông có bản lĩnh phế bỏ chúng tôi không?”
“Gì cơ?”
Lục Gia kinh hãi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Quản Tư Bác: “Hóa ra là tên khốn này hãm hại tôi, sao tôi có thể phế bỏ được cậu được chứ”.
Ông ta sải bước lên trước, đạp vào bụng Quản Tư Bác.
Quản Tư Bác kêu gào thảm thiết, còn chưa kịp giãy giụa đã bị Lục Gia giúi xuống đất đánh một trận tơi bời.
“Bưu Gia, chờ một lát tôi cho người giết chết hắn, dám phá hỏng mối quan hệ của chúng ta, đúng là tự tìm cái chết!”
Lục Gia lại giẫm vào hai chân của Quản Tư Bác, tươi cười với anh Bưu.
Anh Bưu không nói gì, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ.
Lục Gia lanh lẹ, lập tức nói: “Bưu Gia, có phải hai người đó cũng không nghe lời, để tôi thay cậu dạy dỗ chúng!”
Vừa dứt lời, ông ta lao về phía Lâm Hữu Triết.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Lục Gia đến nhanh mà đi cũng nhanh, cả người bay ngược ra, ngã nặng nề xuống đất.
Mọi người sững sờ.
“Ai, lại là ai giả thần giả quỷ, cút ra đây mau!”
Anh Bưu tức giận, hét lớn về phía xung quanh.
Bọn họ còn chưa nhìn thấy là ai ra tay, đã thấy Lục Gia bị bay trở lại, miệng phun ra máu.
“Mấy người là thuộc hạ của Lôi Lão Hổ à?”
Lúc này, Lâm Hữu Triết tiến lên một bước, nói với giọng điệu dửng dưng.
Lôi Lão Hổ là tên của Lôi Gia - Thành Bắc Vương.
“Thằng ranh, gan cũng lớn thật đấy, dám gọi thẳng tên của đại ca tao, xem ra mày muốn... Bịch!”
Chữ “chết” còn chưa nói ra, cả người anh Bưu đã bay thẳng ra ngoài, đụng vào bảy tám tên đàn em.
Mọi người sửng sốt, thậm chí quên cả đỡ anh Bưu dậy, vì lần này, bọn họ vẫn không nhìn thấy ai ra tay, cứ như có một người vô hình đang dạy dỗ bọn chúng không chút dè chừng.
“Bản lĩnh của Lôi Lão Hổ không tệ, không ngờ lại dạy ra đám vô dụng như thế này, ngay cả người đánh là ai cũng chẳng biết”.
Lâm Hữu Triết cười khẩy, sau đó nói: “Vậy lần này tốc độ chậm lại mười lần, mấy người hãy xem cho rõ!”
Nói xong, thân hình anh đột nhiên lao tới.