Hoá ra Tần Cao Nhã không hề có ý định muốn mở công ty.
Mà là dự án đầu tư mà Triệu Bác Tài nhìn trúng gần đây cần khoản tiền năm triệu tệ.
Hắn biết rõ bản thân chắc chắn không kiếm được nhiều tiền như vậy, nên mới bảo Tần Cao Nhã ra mặt.
Ban đầu hai người chỉ muốn tìm Sở Hạ Vũ để mượn tiền.
Cuối cùng không ngờ lại gặp phải tên ngốc Lâm Hữu Triết, đúng là không uổng công vô ích.
“Đúng rồi Bác Tài, vụ đầu tư này của anh không có vấn đề gì đấy chứ?”
“Chắc chắn không có vấn đề, đối phương là bạn học của anh, sẽ không lừa anh đâu!”
Triệu Bác Tài vỗ ngực bảo đảm.
Một bên khác, Lâm Hữu Triết tới tập đoàn Diệt Lâm.
“Long Diệu, gần đây là nhà họ Tiêu thế nào rồi?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
Từ sau khi Tiêu Chí Phong và Tiêu Nguyệt Nghiên chết, nhà họ Tiêu không có động tĩnh gì nữa.
Điều này không phù hợp với phong cách làm việc của nhà họ Tiêu.
Long Diệu nói: “Anh Lâm, bên phía nhà họ Tiêu hình như hôm nay đang có chuyện vui, nghe nói cậu ba nhà họ Tiêu chuẩn bị cưới vợ”.
“Cưới vợ, hắn muốn cưới ai?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Cô chủ nhà họ Mục ở Giang Thành, Mục Thuỷ Điệp, tin tình báo nói cô chủ này có tính cách rất phóng khoáng, đời sống cá nhân vô cùng hỗn loạn”.
“Vậy sao…”
Lâm Hữu Triết nhếch mép cười lạnh lùng: “Vậy thì tôi phải gửi quà qua đó thôi”.
Khách sạn Vĩnh Huy, người ra vào nườm nượp.
Các gia tộc lớn ở Giang Thành đều đồng loạt có mặt để chúc mừng cho cậu ba nhà họ Tiêu.
Lần này nhà họ Tiêu đột nhiên tổ chức đám cưới, nói là để xung hỉ.
Khoảng thời gian này nhà họ Tiêu liên tiếp gặp phải chuyện xui xẻo.
Không chỉ mất đi ba người thừa kế ưu tú, ngay cả việc báo thù mà nhà họ Tiêu cũng không làm được, đúng là bí bách tới cùng cực.
Cũng không biết rốt cuộc ai là hung thủ, bản lĩnh cũng lớn quá rồi nhỉ?
Khách mời thì thào bàn luận với nhau.
Lâm Hữu Triết cầm một phần quà trong tay đi tới bên ngoài khách sạn Vĩnh Huy.
Anh vừa định bước vào thì chợt nghe thấy có người gọi tên mình.
“Lâm Hữu Triết, sao cậu lại ở đây?”
Quay đầu lại nhìn, thì ra là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
“Cậu không nhớ bọn mình sao?”
Hai cô gái thấy Lâm Hữu Triết không nói gì nên cười nói tiếp.
“Nhớ”.