Đội trưởng đội bảo vệ Lý Hổ bước tới kéo lấy Lâm Hữu Triết: "Thằng ranh, đi theo chúng tôi!"
Nói xong hắn đưa Lâm Hữu Triết ra khỏi phòng làm việc.
"Hữu Triết!"
Tần Mộng Dĩnh hét lên một tiếng, nhưng cửa đã đóng sầm lại.
"Ha ha ha, ngôi sao nổi tiếng của tôi à, không cần để ý tới hắn nữa, chúng ta bắt đầu thôi”.
Kỷ Phong vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo của mình.
"Chờ, chờ chút, tôi đi tắm trước đã!"
Tần Mộng Dĩnh bị dọa đến mức mặt mũi tái mét, cô ta hét lên.
"Phiền phức quá”.
Kỷ Phong chỉ vào gian nghỉ của phòng làm việc: "Bên trong có phòng tắm, tắm nhanh đi”.
Tần Mộng Dĩnh gật đầu, chạy vụt vào phòng tắm khóa cửa lại.
Ở phía bên kia, Lâm Hữu Triết đã được đưa đến phòng bảo vệ.
"Không phải muốn thả tôi đi sao?"
Lâm Hữu Triết giật khóe miệng, lạnh lùng cười hỏi.
"Thằng ranh, đầu cậu có vấn đề à?"
Lý Hổ bật cười.
"Ý của của sếp Kỷ rất rõ ràng”.
"Sếp Kỷ muốn chơi đùa con đàn bà kia, còn thằng nhóc nhà cậu, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua!"
"Mấy người các cậu lại đây, lột da thằng ranh này đi”.
Lý Hổ vẫy tay, ba bốn tên bảo vệ lập tức lao về phía Lâm Hữu Triết.
Bịch bịch bịch!
Nắm đấm vung lên, mấy bảo vệ lập tức bay thẳng ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Lý Hổ còn chưa biến mất đã bị thay thế bởi sự tức giận.
"Thằng ranh con, mày còn dám đánh lại”.
"Anh em đâu, xử nó!"
Két két két!
Một loạt tiếng động vang lên, trên tay những tên bảo vệ cầm dùi cui, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết.
"Tên nhóc thối tha, mau quỳ xuống, chúng tao còn có thể tha cho mày một mạng!"
"Thằng kia, một khi chúng tao ra tay thì mày sẽ sống không bằng chết”.
"Đội trưởng, ra lệnh đi, em phải đánh gãy chân của cậu ta!"
"Đừng nói nhiều lời vô nghĩa”.
Lâm Hữu Triết khinh thường nói.
"Tự tìm cái chết!"
Lý Hổ nghiến răng ra hiệu cho tất cả mọi người cùng xông lên.