Bóng dáng Lâm Hữu Triết nhanh chóng biến mất giữa đám người hỗn loạn.
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng nổ vang lên.
Trong chốc lát, đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị đánh bay ra ngoài.
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên.
Đám nam nữ trung niên đến gây sự đều vô cùng sợ hãi, chạy nhanh ra khỏi công trường, sợ Lâm Hữu Triết sẽ đánh cả bọn họ.
“Rốt… rốt cuộc mày là ai?”
Anh Bưu nằm trên mặt đất, chật vật nhúc nhích, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết.
“Gọi điện cho đại ca của các người, nói Lâm Hữu Triết muốn gặp ông ta”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Ánh mắt anh Bưu lóe sáng, lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Gia - Thành Bắc Vương.
Lôi Lão Hổ là người có tính khí hung bạo, vừa nghe tin đàn em bị đánh, đối phương còn chỉ đích danh mình đến đó, ông ta vô cùng tức giận.
Nhưng khi nghe nói người muốn gặp mình là Lâm Hữu Triết, Lôi Lão Hổ lập tức không nói nên lời.
Anh Bưu đang định hỏi tình hình thì giọng nói kích động của Lôi Lão Hổ truyền tới: “Mày, mày nói với cậu Lâm rằng Lôi Lão Hổ tao đang trên đường đến đó rồi, bảo cậu ấy đợi tao một lát!”
Dứt lời, Lôi Lão Hổ cúp máy luôn.
Vẻ mặt anh Bưu trở nên quái dị, cả người thẫn thờ.
“Hữu Triết, có chuyện gì vậy?”
Sở Hạ Vũ bước tới, căng thẳng hỏi.
“Không sao, cứ giao cho anh xử lý!”
Lâm Hữu Triết vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, bảo cô yên tâm.
Không lâu sau, một chiếc BMW màu đen lao vào công trường.
Một người đàn ông đầu đinh, thân hình cường tráng, vẻ mặt hung tợn, dẫn theo hai tên vệ sĩ nhanh chóng bước vào.
Người này chính là Lôi Lão Hổ - Thành Bắc Vương tiếng tăm lừng lẫy.
Sở Hạ Vũ vô thức nắm chặt bàn tay Lâm Hữu Triết.
“Chào cậu Lâm!”
Không ai ngờ đến việc Lôi Lão Hổ đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết rồi quỳ xuống đất.
Anh Bưu và đám đàn em đột nhiên chết lặng, nhìn cảnh tượng này một cách khó tin.
Quản Tư Bác nằm dưới đất giả chết, sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi xác.
Không ngờ đường đường là Thành Bắc Vương mà lại phải quỳ gối trước mặt Lâm Hữu Triết, lúc nãy hắn còn mắng chửi anh là đồ vô dụng, vậy chẳng phải là chán sống rồi sao?
“Lôi Lão Hổ, tám năm không gặp, không ngờ ông đã trở thành Thành Bắc Vương rồi, đúng là có bản lĩnh!”
Lâm Hữu Triết khẽ cười, giọng điệu trêu tức nói.
Lôi Lão Hổ lúng túng đáp lời: “Cậu Lâm quá khen rồi, năm đó nếu không phải cậu cho tôi bát cơm thì tám năm trước tôi đã chết bên đường rồi, sao có thể thành Thành Bắc Vương được chứ?”