“Nếu không chị sẽ đuổi luôn cả em, kẻ hèn hạ như thế mà em còn dẫn về nhà, em nghĩ cậu ta hại nhà mình như vậy còn chưa đủ thảm sao?”
Sở Tịnh Tuệ nổi giận đùng đùng nói.
“Chị cả, chị đã lâu không về nên không biết những chuyện xảy ra gần đây”.
“Hữu Triết không phải là sao chổi, trước đây là do nhà họ Lâm hãm hại anh ấy, hơn nữa Sở Văn Xương lấy được dự án công viên tưởng niệm cũng là nhờ Lâm Hữu Triết đấy!”
Sở Hạ Vũ giải thích.
“Cô ăn nói lung tung!”
Sở Văn Xương trừng mắt, mặt dày phản bác: “Công viên tưởng niệm là dựa vào bản lĩnh của tôi mới giành được, liên quan gì tới Lâm Hữu Triết chứ?”
“Mặt anh cũng dày quá đấy, ngay cả công lao này mà anh cũng định cướp luôn sao?”
“Anh... anh là đồ không biết xấu hổ!”
Sở Hạ Vũ giận đến mức mắt ửng đỏ.
“Không cần giải thích nữa, các anh mau đuổi người đi!”
Sở Tịnh Tuệ lạnh lùng ra lệnh.
Mấy bảo vệ nhà họ Sở vừa định ra tay, Lâm Hữu Triết đã tiến lên một bước, chỉ với một cú đá đã khiến tất cả bọn họ ngã lăn dưới đất.
“Được lắm, Lâm Hữu Triết, cậu còn dám tạo phản nữa cơ đấy!”
Sở Tịnh Tuệ tức giận rống lên, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
“Đủ rồi!”
Ngày nào cũng chỉ biết cãi nhau, làm ồn như vậy đủ chưa?
Đột nhiên, bà cụ Sở lên tiếng.
Chiếc gậy đầu rồng đập mạnh xuống đất, đám người nhà họ Sở đều vô thức run rẩy.
Bà ta đảo mắt nhìn lướt qua những người có mặt ở đây, nói: “Gia đình thằng ba nếu không có vé vào xem buổi biểu diễn thì ở đây đợi đi, đợi cả nhà xem xong, rồi mở tiệc gia đình”.
“Những người khác thì đi thôi”.
Một tràng hoan hô vang lên.
“Chú ba à, các chú cứ từ từ đợi nhé, chúng cháu sẽ trở về nhanh thôi!”
“Nếu đói thì mấy người có thể gọi thức ăn bên ngoài ăn trước, còn ăn no quá thì cũng không cần dự tiệc gia đình nữa đâu”.
“Tôi đi lấy hình có chữ ký của nữ thần Tần đây, mấy người có muốn tôi thì tôi cũng không đem về cho mấy người đâu, ha ha ha!”
Đám người nhà họ Sở không ngừng cười khẩy và giễu cợt.
“Ai nói chúng tôi không có vé vào cổng?”
Đột nhiên, Lâm Hữu Triết lên tiếng.
Mọi người lập tức sững sờ, sau đó lập tức dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết.
“Tên họ Lâm kia, lại muốn giả vờ giả vịt nữa đúng không?”