Giọng nói sang sảng có lực, giống như tiếng sấm nổ bên tai mỗi vị khách.
Tiếng vỗ tay trong buổi tiệc lập tức ngưng lại, ai ai cũng vô thức đánh mắt về cùng một phía.
Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc áo khoác đen, chân đi giày lính, dáng người rắn rỏi sải bước từ bên ngoài buổi tiệc vào trong.
Khoảnh khắc một vài cô gái trẻ trong buổi tiệc nhìn thấy người đi tới, đều lần lượt cảm thán.
“Ôi, người này thật đẹp trai quá, anh ấy là cậu chủ nhà nào thế?”
“Không biết nữa, khí thế quá, tôi còn không dám nhìn thẳng vào anh ấy nữa!”
“Các chị em, chúng ta cùng nhau đi xin số Zalo đi!”
Trái với những lời bàn luận này, sắc mặt bố con nhà họ Nghiêm đột nhiên trở nên u ám.
Lúc này, Sở Hạ Vũ vẫn đang ở trong nhà vệ sinh nên không hề hay biết những chuyện xảy ra bên ngoài.
Tần Hương Lan và mẹ của Nghiêm Hoa vừa đúng lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc ngẩng đầu lên phát hiện ra Lâm Hữu Triết tới, bà ta lập tức nổi giận.
“Tên sao chổi kia, mày còn đến đây làm gì, mau cút ra ngoài!”
Tần Hương Lan chỉ vào Lâm Hữu Triết, rồi mắng chửi.
Bà ta đang muốn xông ra dạy dỗ Lâm Hữu Triết một trận thì bị mẹ của Nghiêm Hoa ngăn lại: “Bà thông gia, chuyện này để đàn ông giải quyết, chúng ta lên tầng xem sính lễ đi”.
Tần Hương Lan nghĩ rằng một mình Lâm Hữu Triết quả thực cũng không làm được sóng gió gì nên quay người rời đi.
“Ai cho cậu vào đây, giấy mời đâu?”
Quản gia ở cửa bữa tiệc giơ tay ra, định đẩy Lâm Hữu Triết.
Bịch!
Một bóng dáng ma quỷ xuất hiện, đánh thẳng vào ngực của quản gia, khiến ông ta lập tức bị đẩy bay, đụng đổ một chiếc bàn trong bữa tiệc.
Người vừa xuất hiện là Long Diệu.
Thực ra anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Hữu Triết, chỉ có điều khí thế của Lâm Hữu Triết quá mạnh, khi vào cửa đã khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào anh, phớt lờ bóng dáng của Long Diệu bên cạnh.
Nghiêm Hoa cũng tức giận đến cực điểm, hắn không ngờ rằng Lâm Hữu Triết lại dám tới đây thật, đúng là gan to bằng trời!
Hắn bước nhanh đến trước mặt Lâm Hữu Triết, nghiêm nghị chất vấn: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi đã từng nói, dám tranh giành người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ giết anh”.
Lâm Hữu Triết nói với giọng điệu bình thản, cứ như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không hề quan trọng.
Đông đảo quan khách nghe thấy câu nói này cũng nhao nhao bàn tán, trong ánh mắt đều lóe lên vẻ hóng hớt muốn xem kịch hay.
Những cô gái trước đó thầm thích Lâm Hữu Triết, lúc này cũng nhíu mày.
Quá lỗ mãng, hơn nữa còn thích phô trương.
Nơi này là tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ Nghiêm, anh ta lại dám chạy tới bữa tiệc sinh nhật của người ta, nói muốn giết con trai người ta, coi thường nhà họ Nghiêm quá rồi nhỉ?
Lâm Thiên Kiếm dựa vào chiếc bàn gần đó nhất, khẽ nheo mắt, hứng thú đánh giá vở kịch náo nhiệt trước mặt.
Hắn là anh họ của Lâm Hữu Triết, được người lớn trong nhà cử đi làm đại diện cho nhà họ Lâm, tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Nghiêm.
Vốn tưởng rằng chỉ là một chuyến đi tẻ nhạt, ai ngờ lại trở lên thú vị như vậy.
“Ha ha, Lâm Hữu Triết, tao không tin mày thực sự dám giết người!”, ánh mắt Nghiêm Hoa đầy vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết: “Không chỉ có vậy, mày còn phải trả giá cho sự ngông cuồng của mày ngày hôm nay!”
“Dám tới đây sủa bậy, mày cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, một con chó hoang tuyệt vọng chạy trốn lại còn có gan đến đây gây rối!”
“Ngoài ra, tao cũng rất có trách nhiệm nói cho mày biết...!”
Nghiêm Hoa ghé sát lại gần Lâm Hữu Triết, nói bằng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe được: “Tao chắc chắn sẽ cưới được Sở Hạ Vũ, tối nay bố mẹ cô ta sợ là không đợi được mà bảo tao với cô ta lên giường luôn đấy!”
“Tao biết cô ta là thứ đồ nát bị mày chơi xong rồi bỏ lại, vì vậy tao cũng sẽ không thương tiếc gì cô ta đâu, mày nghĩ xem tao tìm thêm vài người chơi cùng cô ta, có phải sẽ càng thêm kích thích hơn không?”
“Hơn nữa tao chắc chắn sẽ ghi lại cả quá trình, đăng lên trên diễn đàn và các trang web trong nước, tốt nhất là khiến nó trở thành trò “nhiều người cùng vận động”, chắc hẳn cô ta sẽ nổi tiếng khắp cả nước”.
“Đến lúc đó, tao lại giới thiệu cô ta đi tới đất nước hoa anh đào, chắc chắn có thể quay được càng nhiều bộ phim xuất sắc hơn, để cho mọi người thưởng thức, mày thấy thế nào?”
“Ha ha ha ha!”
Nghiêm Hoa bệnh hoạn cười ha hả.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết dần trở nên lạnh tanh, nhìn Nghiêm Hoa như đang nhìn một xác chết.
“Sao, mày rất tức giận à?”
Nghiêm Hoa vẫn đứng đó khiêu khích: “Có bản lĩnh thì ra tay giết tao đi...”
Bốp!
Nghiêm Hoa vừa dứt lời, Lâm Hữu Triết đã tung cú đấm mạnh vào đầu hắn.
“Rắc rắc!”
Đầu Nghiêm Hoa bị đánh rơi vào khoang ngực!
Những thứ trắng đỏ nổ tung be bét, mấy khách mời ở gần đó đều bị bắn tung tóe vào mặt.
Cả hội trường chết lặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin và sợ hãi.
Cứ giết như vậy sao?
Người tên Lâm Hữu Triết này thật sự đã dùng một cú đấm để đánh chết Nghiêm Hoa ở trước mặt mọi người?
Không biết bao lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Con trai tôi!”
Nghiêm Mộ Hải lăn một vòng từ trên sân khấu xuống, ôm lấy thi thể con trai gào khóc, trên mặt đầy sự tuyệt vọng và kinh hoàng.
Những vị khách khác nhìn thấy cảnh này cũng kéo nhau rời đi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng liếc nhìn tất cả, không hề động đậy.
“Mày là hung thủ giết người, hôm nay mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Nghiêm Mộ Hải tuyệt vọng, gào thét với Lâm Hữu Triết.
Sau đó, một nhóm vệ sĩ của nhà họ Nghiêm lao vào từ ngoài cửa, vây xung quanh Lâm Hữu Triết và Long Diệu.
“Bắt lấy bọn chúng cho tao, giữ lại mạng chúng, tao muốn đích thân kết liễu chúng!”
Hai mắt Nghiêm Mộ Hải đỏ ngầu, hét lên với giọng khàn khàn.
Đám vệ sĩ đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng không dám do dự, hét lớn rồi lao về phía Lâm Hữu Triết.
Bịch bịch bịch!
Không đợi bọn chúng tới gần, bóng dáng Long Diệu thoáng qua, đánh ngã hết tất cả vệ sĩ, mũi miệng be bét máu.
“Đám sâu bọ ngu dốt!”
Anh ta hệt như một cây giáo đứng bên cạnh Lâm Hữu Triết, nhếch mép cười khẩy.
Nghiêm Mộ Hải giật mình, lúc này mới hiểu ra Lâm Hữu Triết và người đàn ông bên cạnh anh đều không phải là người tầm thường.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, hét về phía sau: “Đội trưởng La, lẽ nào ông mặc kệ tên hung thủ giết người này sao?”
“Ai nói tôi mặc kệ chứ?”
Một giọng nói nghiêm nghị truyền tới từ phía sau.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị bước nhanh đến trước mặt Lâm Hữu Triết, hai tay chống hông.
“Tôi là đại đội trưởng Cục Chấp pháp Giang Thành, bây giờ bắt cậu về tội cố ý giết người, yêu cầu cậu lập tức giơ hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất, nếu như không hợp tác, tôi sẽ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế!”
La Lâm trừng mắt với Lâm Hữu Triết, vẻ mặt vô cùng phòng bị.
Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn ông ta, không nói lời nào.
Long Diệu lấy ra một quyển giấy chứng nhận, ném thẳng qua: “Xem đi rồi hẵng nói, nếu không tôi sợ chờ đến lúc ông biết được thân phận của anh ấy thì sẽ bị dọa sợ chết khiếp đấy”.
La Lâm cảnh giác đánh giá Long Diệu, sau đó nhìn chứng nhận trong tay.
Khi nhìn thấy năm ngôi sao vàng lấp lánh trên bìa giấy chứng nhận, trán La Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Không đợi ông ta mở chứng nhận ra xem, Long Diệu đã thu về.
“Ông chưa đủ cấp bậc để kiểm tra nội dung bên trong, muốn biết thân phận của anh ấy thì bảo người đứng đầu thành phố Giang Thành đích thân đến đây”, Long Diệu trầm giọng nói.
Lời này càng khiến La Lâm càng thêm hoảng.
Có thể dùng giọng điệu này nói chuyện thì chắc chắn thân phận vô cùng cao, nói không chừng là tới từ nơi đó, lần này nhà họ Nghiêm đá trúng tấm sắt rồi!