“Lâm Hữu Triết, anh làm chồng kiểu gì thế, người phụ nữ của mình cũng bảo vệ không xong, thật là vô dụng!”
Quản Tư Bác chạy đến trước mặt Sở Hạ Vũ, lớn tiếng mắng Lâm Hữu Triết.
Sở Hạ Vũ nhíu mày, đang muốn giải thích cho Lâm Hữu Triết, Quản Tư Bác đã chỉ vào anh Bưu, ngông cuồng nói: “Đám người gây sự bọn mày mau cút khỏi công trường cho tao, nếu không đừng trách tao xử lý bọn mày!”
Đám người anh Bưu sững lại sau đó cười lớn.
“Bọn mày cười cái gì?”
Quản Tư Bác nhíu mày: “Tao là cậu chủ nhà họ Đông của vật liệu xây dựng Nặc Tín, bố của tao và Lục Gia là anh em, bọn mày dám đến công trường nhà tao làm loạn, có phải là chán sống rồi hay không?”
Nói xong, hắn cầm điện thoại ra gọi điện thoại cho bố hắn là Quản Trọng Hằng.
“Bố à, có người gây sự bên khu dân cư tồi tàn, bố cho con số của Lục Gia, con bảo ông ấy cho người đến giải quyết”.
Giọng điệu của Quản Tư Bác vẫn rất ngông nghênh, cứ như thể giải quyết vài tên côn đồ cỏn con mà thôi.
Quản Trọng Hằng không nghĩ ngợi nhiều, gửi số của Lục Gia cho con trai.
“Lục Gia?”
Anh Bưu nghe thấy lời của Quản Tư Bác lại càng cười lớn hơn.
Hắn liếc nhìn tên đàn em, tên đứng sau lập tức lấy điện thoại ra, chạy sang một bên nghe điện thoại.
Quản Tư Bác lấy được số của Lục Gia, lập tức ấn gọi, nhưng đầu bên kia lại báo bận.
Trong lòng hắn hồi hộp, hơi căng thẳng, nhưng vẫn ra oai nói: “Coi như số bọn mày may mắn, Lục Gia đang nói chuyện điện thoại với người khác, chờ tao liên lạc được sẽ bảo ông ấy cho người đến xử lý bọn mày”.
“Không cần chờ đâu”.
Anh Bưu cười khẩy nói: “Lục Gia của mày đang trên đường lăn tới đây rồi”.
“Mày có ý gì?”
Quản Tư Bác sững sờ, vẫn chưa phản ứng lại.
Tên đàn em trước đó đi gọi điện tới gần, nói nhỏ: “Anh Bưu, ông Lục đó vừa nghe thấy anh tìm ông ta đã bị dọa sợ tè cả ra quần, đã bảo đảm trong ba phút sẽ tới đây, còn nói muộn một phút sẽ tự chặt một chân của mình”.
Anh Bưu gật đầu, nhìn Quản Tư Bác bằng ánh mắt trêu đùa.
Trong lòng Quản Tư Bác bất an, lại gọi điện thoại cho Lục Gia.
Lúc này, người đầu bên kia chưa kịp nghe máy đã có tiếng chuông điện thoại vang lên từ ngoài cổng.
Chỉ thấy một bóng người hoảng hốt chạy từ cửa vào.
Ông ta chính là Lục Gia mà Quản Tư Bác đã nhắc đến.
Quản Tư Bác vui mừng, giơ điện thoại lên hét lên với ông ta: “Lục Gia, tôi ở đây, đám khốn nạn này có mắt không tròng lại tới đây làm loạn, ông mau giúp tôi dạy dỗ bọn chúng”.
Vừa dứt lời, Quản Tư Bác đắc ý liếc nhìn anh Bưu, vẻ mặt cứ như bọn mày chết chắc rồi.