“Mày nói gì, tao không nghe nhầm chứ?”
Nghiêm Hoa ngoáy tai một cách khoa trương, nói tiếp: “Nếu mày có lá gan này thì sao năm đó lại phải chạy trốn khỏi Giang Thành như một con chó thế?”
Lâm Hữu Triết không đáp lời.
“Tối mai tao đợi mày ở bữa tiệc tại khách sạn Phú Dương, nếu mày không đến thì mày là cháu tao”.
Nghiêm Hoa không muốn nói nhiều thêm nữa, giơ ngón cái lên với Lâm Hữu Triết rồi lật ngược xuống.
Sau khi hắn rời đi, Long Diệu bước ra từ trong bóng tối.
“Anh Lâm, tên này láo thật, có cần tôi…”
Anh ta làm động tác cắt cổ.
Lâm Hữu Triết ấn bả vai Long Diệu xuống, khàn giọng nói: “Để tôi tự lo chuyện này”.
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Bây giờ bố mẹ Sở Hạ Vũ không muốn gặp anh, anh cũng không định ở lại để khiến bọn họ bị kích động, cuộc gặp hôm nay cứ thế trước đã.
Long Diệu vội nói: “Anh Lâm, Thiên Cung đã mua lại khách sạn Đông Hoa và chuyển sang tên của anh rồi, như thế mọi hành động của anh ở Giang Thành cũng sẽ tiện hơn”.
Lâm Hữu Triết giơ tay lên tỏ ý anh đã biết.
Một khách sạn thôi mà, thu mua cũng chẳng vấn đề gì, anh sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trách cứ các anh em của mình.
Trong mấy năm nay từ khi Thiên Cung thành lập, tài sản phải nói là vô số kể.
Anh không rõ mình có bao nhiêu tiền nữa, chỉ biết độ dài của những con số trong tài khoản của Thiên Cung có thể khiến người ta nhìn mà cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Ngoài ra, đã tìm được em trai của Lang Tập”.
Long Diệu tiếp tục báo cáo.
Lâm Hữu Triết dừng bước: “Ở đâu?”
“Nhà họ Liễu ở Giang Thành, cậu ta đang ở rể bên đó”, Long Diệu trầm giọng nói.
Lang Tập cũng là một trong mười chiến tướng của Thiên Cung giống anh ta, nhưng trong trận chiến kinh thiên động địa đó, Lang Tập không may bị thương nặng, mặc dù được cứu sống nhưng lại bị tàn tật suốt đời.
Thiên Cung sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc quãng đời còn lại của anh ta, nhưng vị trí chiến tướng của Thiên Cung không thể cứ để trống mãi thế được.
Lang Tập đã giới thiệu em trai mình cho Lâm Hữu Triết, còn nói bất kể là tính cách hay nhân phẩm, hai người đều không khác nhau là mấy, chỉ cần tăng cường huấn luyện chắc chắn có thể trở thành chiến tướng Lang Tập tân nhiệm.
Vừa lúc Lâm Hữu Triết phải về Giang Thành nên quyết định quan sát một thời gian.
“Sao em trai Lang Tập lại đi ở rể nhà người khác?”
Lâm Hữu Triết cực kỳ khó hiểu.
Trong mười chiến tướng ở Thiên Cung, Lang Tập có tiếng là người có tính tình nóng nảy, nếu tính cách của em trai anh ta khá giống anh ta thì sao lại phải đi ở rể nhà người ta chứ?
“Chuyện này để sau hẵng nói, tôi còn ở Giang Thành một thời gian nữa, không vội”.
Dứt lời, Lâm Hữu Triết xoay người rời đi.
Tối hôm sau.
Sảnh tiệc ở tầng hai khách sạn Phú Dương được nhà họ Nghiêm bao trọn.
Tám mươi tám bàn tiệc được xếp thành một hàng từ lối vào của sảnh tiệc, bố con nhà họ Nghiêm đang tiếp đón khách mời của mình ở cửa ra vào.
Mặc dù ở Giang Thành, nhà họ Nghiêm không phải là gia tộc hàng đầu như nhà họ Lâm, nhưng dù gì cũng thuộc hàng danh giá.
Người có thể đến tham gia bữa tiệc đều là những nhân vật có máu mặt ở Giang Thành.
Ngay cả nhà họ Lâm cũng bảo người đại diện cho gia tộc đến chúc mừng sinh nhật Nghiêm Mộ Hải.
Hiển nhiên một nhà ba người Sở Hạ Vũ cũng có tên trong danh sách khách mời.
Lúc này Sở Hạ Vũ trang điểm nhẹ, khuôn mặt trông rất xinh đẹp.
Sở Hán Trung và Tần Hương Lan cực kỳ phấn khích, cứ xoay hết bên này đến bên kia nhìn ngắm xung quanh, chỉ có Sở Hạ Vũ vẫn không lộ ra cảm xúc gì.
Hôm qua sau khi nói chuyện riêng với Nghiêm Hoa, Lâm Hữu Triết đã rời đi luôn, không biết có phải đã bị Nghiêm Hoa đả kích gì hay không.
Thế mà hôm nay bố mẹ cô vẫn khăng khăng dẫn cô đến tham gia tiệc sinh nhật của bố Nghiêm Hoa, khiến cô càng cảm thấy không thoải mái.
Nếu không phải Tần Hương Lan dùng cái chết để ép buộc thì cô chẳng muốn đến đây chút nào.
“Hạ Vũ, đợi lát nữa gặp bố của Nghiêm Hoa, con nói khéo một chút, ông ấy là bố chồng tương lai của con đấy”, Tần Hương Lan dặn dò.
“Mẹ, mẹ lại ăn nói lung tung gì thế”.
Sở Hạ Vũ cực kỳ cạn lời với mẹ mình.
“Mẹ mặc kệ, chuyện con và Tiểu Hoa đã xác định như thế rồi, con mau chóng cắt đứt liên lạc với thằng Lâm Hữu Triết kia đi, nếu không đừng trách mẹ không nể tình mẹ con”.
Tần Hương Lan đảo mắt, giọng điệu không chút nhượng bộ.
Sở Hạ Vũ còn muốn tranh cãi thì Sở Hán Trung ho khan vài tiếng: “Hai người đủ rồi đấy, nhiều người đang nhìn chúng ta kia kìa, không biết xấu hổ sao?”
Đúng lúc này Nghiêm Hoa và bố hắn mỉm cười bước đến.
“Ông bà thông gia, cuối cùng hai người cũng đến rồi”.
Nghiêm Mộ Hải nhiệt tình bắt tay Sở Hán Trung, sau đó hài lòng nhìn Sở Hạ Vũ.
Tần Hương Lan cũng rất trìu mến liếc nhìn Nghiêm Hoa, gật đầu lia lịa.
“Nhìn thế này mới thấy Tiểu Hoa và con gái nhà tôi đúng là một cặp trời sinh, con chó hoang Lâm Hữu Triết đó quả là chẳng so được với một góc của Tiểu Hoa nữa kìa”.
Nghiêm Hoa cũng cười hùa theo: “Cô nói quá rồi, nhưng Lâm Hữu Triết quả thật là một tên lẻo mép, mặc dù Hạ Vũ không vui khi nghe mấy lời này nhưng cháu cũng phải nói”.
“Có thể cô không biết đấy thôi, hôm qua lúc nói chuyện riêng với cháu, anh ta còn đe dọa cháu, nói cháu dám có ý nghĩ gì với Hạ Vũ thì anh ta sẽ giết cháu”.
“Cái gì? Cậu ta dám nói thế thật à?”
Tần Hương Lan trợn mắt, tức giận giậm chân.
“Thằng sao chổi xui xẻo đó, lúc đầu hại nhà họ Sở ra nông nỗi này, lại còn hại con gái cô phải ở góa tám năm vì cậu ta, bây giờ con gái cô xem như tìm được người thích hợp, thế mà cậu ta lại muốn đến đây phá đám”.
“Sao cậu ta không chết quách đi cho xong, thứ vô tích sự đó ở lại thế giới này ngoài việc hại người khác ra còn có thể làm được gì!”
Bà ta nhìn Nghiêm Hoa nói tiếp: “Tiểu Hoa, cháu đừng lo, lát nữa nếu cậu ta dám đến đây gây sự, cô sẽ tự cho cậu ta một bài học, tuyệt đối sẽ không để cháu phải chịu ấm ức đâu”.
Nghe bà ta nói thế, Nghiêm Hoa hài lòng mỉm cười.
Nghiêm Mộ Hải cũng ở bên cạnh nói: “Nếu nhà thông gia đã quan tâm đến con trai tôi như thế thì tôi cũng không thể không bày tỏ chút lòng thành được. Đợi sau khi Hạ Vũ kết hôn với con trai tôi rồi, tôi sẽ đến nhà họ Lâm nói đỡ vài câu”.
“Tôi tin nhà họ Lâm cũng hiểu nhà họ Sở và Lâm Hữu Triết đã không còn quan hệ gì nữa, cộng thêm hợp tác của tôi và nhà họ Lâm chắc chắn nhà họ Lâm sẽ nể mặt tôi thôi”.
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Tần Hương Lan và Sở Hán Trung liếc mắt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy mọi người đến sảnh sau đi đã, vợ tôi đang ở đó, vừa hay có thể bàn chuyện sính lễ và tiệc cưới”.
Nghiêm Mộ Hải gọi một phục vụ đến dẫn cả nhà họ Sở đến sảnh sau bữa tiệc.
Về cơ bản hôn sự của nhà họ Sở và nhà họ Nghiêm đã được xác định.
Là thông gia với nhau tất nhiên không thể ngồi ở dưới sảnh như khách mời bình thường được.
Tần Hương Lan mừng rỡ như vừa trúng giải đặc biệt, vội kéo Sở Hạ Vũ đi về phía trước.
Sở Hạ Vũ cảm thấy hơi hụt hẫng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía lối ra vào bữa tiệc, vừa muốn nhìn thấy bóng dáng đó vừa không mong anh xuất hiện.
Không lâu sau bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Tất cả khách mời bắt đầu dùng tiệc trong lời mời của Nghiêm Mộ Hải.
Bữa tiệc diễn ra náo nhiệt, vô cùng vui vẻ.
Sau mấy vòng chúc rượu, Nghiêm Mộ Hải bước lên sân khấu, mặt đỏ bừng bừng.
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, nhân cơ hội này tôi muốn thông báo một chuyện với mọi người”.
Mọi người đều dừng đũa, ánh mắt đổ dồn về phía Nghiêm Mộ Hải.
“Con trai Nghiêm Hoa của tôi cũng đã đến tuổi kết hôn, vừa hay tâm đầu ý hợp với Sở Hạ Vũ – cô ba nhà họ Sở”.
“Thế nên tôi muốn nhân bữa tiệc hôm nay ngỏ lời kết thông gia với nhà họ Sở, hy vọng nhà họ Sở có thể gả cô Hạ Vũ cho con trai của tôi”.
Nghe vậy, khách mời trong sảnh tiệc đều reo hò chúc mừng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sắc bén bỗng vang lên từ ngoài cửa.
“Nhà họ Nghiêm các người là thá gì mà dám dòm ngó người phụ nữ của tôi?”