“Cái đó sao tính là làm ăn”.
Long Diệu bĩu môi: “Bởi vì nhà họ Lâm mà nhà họ Tiêu sụp đổ, tài sản mà bọn họ đứng tên đều bị chúng ta tiếp quản cả rồi”.
“Hiện giờ tập đoàn Diệt Lâm là công ty lớn nhất của cả Giang Thành”.
“Chỉ tính riêng số khách sạn năm sao, chúng ta đã có tới mười cái, các tụ điểm giải trí, câu lạc bộ quy mô lớn thì còn nhiều vô số kể”.
“Cô Linh Cốc muốn chiếm một phần tài nguyên ngầm thì đương nhiên phải có cái gật đầu của chúng ta mới được”.
“Thủ lĩnh của bọn chúng van nài mấy ngày trời, tôi mới sắp xếp một chủ quản đi gặp mặt một lần, cho chúng chút lợi ích để chúng bớt đeo bám làm phiền tôi”.
“Vậy được, ngày mai tôi đi nhé”.
Lâm Hữu Triết nghĩ ngợi, nói.
“Cái gì, anh Lâm, anh định đích thân…?”
Long Diệu ngạc nhiên.
Lâm Hữu Triết có thân phận gì chứ, dù là mấy nhân vật lớn của Yên Thành, muốn gặp anh thì cũng phải hẹn trước, mà thậm chí dù là như thế cũng chưa chắc đã gặp được.
Bây giờ, anh lại muốn đích thân đi gặp người cầm đầu của một thế lực ngầm?
“Gần đây rảnh rỗi phát chán, tìm chút việc để làm thôi”.
Lâm Hữu Triết không nhắc tới chuyện tối ngày hôm nay, chỉ tuỳ tiện tìm đại một cái cớ.
Dù gì nếu như ngày mai anh không tới thì không biết người tên là anh Long kia sẽ cười nhạo anh nhát gan sợ sệt ra sao nữa.
Tiễn Lâm Hữu Triết về xong, Long Diệu bất chợt vỗ lên đầu cái bốp, thầm nhủ mình sơ suất rồi.
Nhắc đến chuyện bên trên công ty mà quên mất còn một việc quan trọng cần phải báo lại cho Lâm Hữu Triết biết.
Ngôi sao mới nổi trong nước – Tần Mộng Dĩnh muốn tổ chức một buổi biểu diễn thương mại tại Giang Thành.
Mặc dù bên tổ chức chỉ là một công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Diệt Lâm.
Thế nhưng Tần Mộng Dĩnh rất có tên tuổi trong nước.
Với tư cách là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn Diệt Lâm, Lâm Hữu Triết cũng nên tới tham dự một chút.
Chuyện này còn quan trọng hơn nhiều so với việc đi gặp thủ lĩnh của một thế lực ngầm, thế nhưng ban nãy anh ta lại quên khuấy đi mất.
“Thôi, mình tự đi vậy”.
Long Diệu thở dài một hơi, không dám tới làm phiền Lâm Hữu Triết thêm nữa.
Anh ta đường đường là một trong số mười chiến tướng lớn của Thiên Cung, thế mà càng ngày càng giống một tổng giám đốc công ty hơn rồi.
Có điều, vẫn phải điều thêm một vài người nữa tới giúp đỡ.
Một bên khác, sau khi Lâm Hữu Triết trở lại khách sạn Đông Hoa.
Kết quả lại bất ngờ nhìn thấy một người đang đứng bên ngoài cửa phòng.
“Sao anh lại tới đây?”
Lâm Hữu Triết mở cửa rồi mời Đông Lạc Vô Song vào trong.
“Anh thử nói xem?”
Đông Lạc Vô Song nói với vẻ mặt buồn thiu.
“Anh ở xa xôi vạn dặm nằng nặc kéo tôi ra khỏi gia tộc, kết quả sau khi giúp anh chữa trị khỏi cho người phụ nữ đó rồi thì anh lại chẳng buồn đếm xỉa tới tôi nữa?”