“Xin lỗi, do em không nói rõ tình hình với anh, lại hại anh lo lắng cho em rồi”.
“Không sao, chỉ cần em không sao là được”.
Lâm Hữu Triết thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói.
“Là Sở Văn Xương…”
“Anh biết”.
Lâm Hữu Triết mỉm cười: “Anh đã đến nhà họ Sở, nhà họ Sở đã bị trừng phạt thích đáng”.
“Anh đánh bọn họ à?”
Sở Hạ Vũ mở to mắt kinh ngạc hỏi.
Lâm Hữu Triết lắc đầu.
Đánh người là biện pháp trừng phạt thấp hèn nhất.
Anh đã gieo mầm mống gây xích mích vào lòng người nhà họ Sở.
Chỉ cần thời cơ chín muồi, mầm mống đó sẽ nảy nở, nhà họ Sở sẽ hoàn toàn chia cắt.
Đúng lúc này, điện thoại Sở Hạ Vũ đổ chuông.
Là điện thoại của trợ lý.
Sau khi nói vài câu, khuôn mặt Sở Hạ Vũ hiện lên vẻ nôn nóng.
“Hữu Triết, bây giờ em phải đến khách sạn Tùng Đình”.
Sở Hạ Vũ lo lắng nói.
“Chuyện gì thế?”
Lâm Hữu Triết lập tức đỡ cô xuống giường.
“Em quên mất chiều nay có một công trình cần đấu thầu, hồ sơ của công ty bất động sản Duyệt Tâm đã được đưa lên trên, cuộc đấu thầu sắp diễn ra, trợ lý đang đợi em ở đó”.
Sở Hạ Vũ giải thích đơn giản cho anh.
Lâm Hữu Triết suy nghĩ một chốc đã nhận ra ý định của cô.
Mặc dù bây giờ công ty bất động sản Duyệt Tâm có công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn nhưng công trình này quá lớn, không thể hoàn thành trong vòng một hai năm.
Bất động sản Duyệt Tâm muốn mở rộng thị trường, xoay vòng vốn thì trước tiên phải tìm mấy công trình nhỏ, công trình ngắn hạn, như thế mới có thể giúp công ty thật sự thoát khỏi tình trạng khó khăn trước mắt.
Không thể không nói Sở Hạ Vũ suy nghĩ rất thấu đáo.
Lúc anh đưa cô đến hiện trường đấu thầu, trước cửa đã chật ních các loại xe.
Sở Hạ Vũ vừa định đi vào trong thì bên cạnh vang lên tiếng cười châm chọc.
“Ồ, đây chẳng phải là Hạ Vũ sao?”
Nghe thấy giọng nói đó, hai người quay lại thì thấy người lên tiếng là một người phụ nữ ăn mặc rất gợi cảm, đang khoác tay một người đàn ông có thân hình khá mập.
“Cậu là… Ngưu Ái Hương?”
Sở Hạ Vũ sửng sốt một lúc, cuối cùng nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là bạn cùng phòng hồi cấp ba của cô.
“Tôi không phải là Ngưu Ái Hương, cậu nói bậy bạ gì đấy!”
Vừa nghe Sở Hạ Vũ nói cái tên đó ra, Ngưu Ái Hương như giẫm phải bom, lập tức gào mồm lên: “Bây giờ tôi tên là Kiều Lâm Na, tên tiếng Anh là Lina”.