Lâm Hữu Triết chỉ tăng thêm một tệ mỗi lần.
Tất cả khách mời đều nín thở, nhìn hai bên tranh nhau đấu giá.
Người đàn ông họ Lâm bên dưới định bỏ cuộc, nhưng Kiều Lâm Na vẫn không chịu buông tha: "Anh à, chúng ta có thể không có món đồ đó nhưng không thể nhận thua được”.
Nghe đến đây, người đàn ông họ Lâm nghiến răng, tăng giá thêm một trăm nghìn tệ.
Giá lúc này đã lên tới con số một triệu một trăm nghìn tệ!
Ngay khi mọi người nhìn lên phòng Đế Vương, chờ đợi Lâm Hữu Triết ra giá.
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Hữu Triết đột nhiên truyền đến: “Thôi bỏ đi, tôi không mua nữa”.
Chỉ với một câu đơn giản lại khiến đám người bên dưới như bị sét đánh ngang tai.
Người đàn ông họ Lâm bên dưới run bần bật vì tức giận.
Một triệu một trăm nghìn tệ mua một chiếc vòng ngọc chỉ có giá hơn hai trăm nghìn tệ, não hắn đúng là có vấn để mới tranh món đồ này với Lâm Hữu Triết!
Nghĩ đến đây, người đàn ông họ Lâm tức giận đứng phắt dậy, bước thẳng ra ngoài.
Kiều Lâm Na vừa hét vừa đuổi theo, nhưng người đàn ông đó không hề có ý định nán lại.
Khoảnh khắc người đàn ông đó quay đầu lại, Lâm Hữu Triết đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Giây phút đó, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi.
Lâm Thiên Quân!
Sao lại là hắn?
Lâm Thiên Quân là anh họ của anh.
Anh cũng là anh cả của đám thanh niên nhà họ Lâm.
Tám năm trước, người nhà họ Lâm đã đánh thuốc mê Lâm Hữu Triết với ý đồ dựng hiện trường giả anh dan díu với chị dâu là Trình Như Anh – vợ của Lâm Thiên Quân!
Sau chuyện lần đó.
Lâm Thiên Quân và Trình Như Anh đã trời khỏi Giang Thành để tránh hiềm nghi.
Không ngờ bây giờ hắn lại quay về!
"Hữu Triết, anh sao vậy?"
Sở Hạ Vũ nhận ra sắc mặt anh thay đổi nên vội hỏi.
"Không có gì đâu, em muốn đấu giá món đồ nào không?”
Lâm Hữu Triết khẽ cười hỏi.
"Không”.
Sở Hạ Vũ nói thật: "Buổi đấu giá hôm nay vốn dĩ là mẹ em muốn em đến xem mắt thôi”.
"Bây giờ vì chiếc xe của anh mà đối tượng xem mắt cũng bỏ chạy từ lâu rồi, thật ra chúng ta không cần phải vào đây đâu”.
"Vậy anh đưa em về nhé?"
Lâm Hữu Triết nói.