Thu Lộc tức tới mức ngực phập phồng lên xuống, sau đó ôm lấy cánh tay của một người đàn ông đang ngồi bên cạnh rồi bắt đầu nũng nịu: “Anh Hồ, anh xem cậu ta ức hiếp em!”
Ánh mắt của mọi người lại chuyển dịch sang người đàn ông đó.
Người đàn ông híp mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Lâm Hữu Triết, mày to gan thật đấy, ngay cả người phụ nữ của tao mà cũng dám bắt nạt?”
“Cậu là… Hồ Thượng Dân phải không?”
Đặng Ngữ Đình kinh ngạc hỏi.
Hồ Thượng Dân cũng là bạn học cùng lớp với bọn họ, chỉ là bình thường hắn rất kín tiếng, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào trong lớp.
Không ngờ sau khi tốt nghiệp lại phát triển tốt như thế, quần áo mặc trên người đều là nhãn hiệu lớn của quốc tế, Thu Lộc còn trở thành một cặp với hắn.
“Hồ Thượng Dân cái gì, phải gọi là sếp Hồ!”
Thu Lộc trừng mắt nói.
Hoá ra sau khi tốt nghiệp, Hồ Thượng Dân bắt đầu lập nghiệp, tốn mất tám năm trời thì cũng coi như phát triển được một công ty lớn mạnh, hiện giờ cũng là một nhân vật tầm cỡ ở Giang Thành.
“Lâm Hữu Triết, tao muốn mày lập tức quỳ xuống xin lỗi Thu Lộc, ngoài ra tự vả vào miệng mình thêm một trăm cái!”
Hồ Thượng Dân lạnh lùng thốt ra từng câu từng chữ.
“Nếu không thì tao sẽ lập tức gọi người tới đuổi mày đi”.
“Cậu có quyền lực lớn tới thế sao?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng bật cười.
“Đương nhiên, bây giờ mày chỉ là một con kiến trong mắt tao mà thôi, một ngón tay của tao cũng có thể nghiền chết mày!”
Hồ Thượng Dân đứng dậy, biểu cảm trên mặt vô cùng đắc ý, nói với vẻ ngông nghênh.
Lâm Hữu Triết là nhân vật có tiếng ở thời học đại học.
Không chỉ đảm đương chức vụ ở hội học sinh mà còn tự mình thành lập công ty.
So với anh thì Hồ Thượng Dân chỉ là một tên vô danh tiểu tốt lặng thầm.
Hắn thích thầm Thu Lộc bốn năm nhưng lại không có can đảm tỏ tình.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, nữ thần mà hắn yêu mến nhất lại tỏ tình với Lâm Hữu Triết trước mặt tất cả mọi người.
Chuyện này là một cú sốc cực kỳ lớn với hắn, cứ như mất đi nửa linh hồn.
Càng khiến hắn phẫn nộ hơn là Lâm Hữu Triết lại từ chối nữ thần của hắn.
Nhìn bộ dạng đau lòng của nữ thần, hắn đã ghim thù Lâm Hữu Triết.
Bây giờ cuối cùng Hồ Thượng Dân cũng có cơ hội tính toán hết thù mới lẫn hận cũ.
“Lâm Hữu Triết, mày điếc sao? Tao bảo mày quỳ xuống xin lỗi Tiểu Lộc ngay và luôn”.