Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong hoàn cảnh như vậy, nghe nói Khánh Hoài đã đến thành Vị Châu, Hà Minh Khâm vui mừng ra mặt.

Ngay lập tức bỏ doanh trại và theo Trịnh Phương đến gặp Khánh Hoài.

Hà Minh Khâm lau nước mắt, lo lắng hỏi: "Khánh Hoài, ngươi tới đây để nắm lấy Thiết Lâm Quân sao?"

Khánh Hoài chưa kịp trả lời, Chung Ngũ đã vội vã bước vào lần nữa: "Hầu gia, Phạm tướng quân đến rồi!"

"Tiên sinh, cùng ta đi nghênh đón Phạm tướng quân!"

Khánh Hoài cũng lười để ý tới Hà Minh Khâm, vội vàng gọi Kim Phi đi ra ngoài.

"Không cần!"

Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ ngoài cửa.

Kim Phi ban đầu nghĩ rằng Phạm tướng quân, người mà Khánh Hoài, Chung Ngũ và những người khác ngưỡng mộ, phải là một người đàn ông vạm vỡ với kỹ năng tuyệt vời.

Tuy nhiên, khi Phạm tướng quân vào cửa, y phát hiện đối phương không hề vạm vỡ, thậm chí có thể nói là gầy.

Cao nhiều nhất là 1,6 mét, ông ấy trông giống như ở độ tuổi 40 hoặc 50, không mặc bất kỳ bộ giáp nào, chỉ mặc một chiếc áo dài trắng thư sinh giống như Kim Phi.

Sau khi đi vào, ông ấy đá Hà Minh Khâm một cái: "Ngươi có biết tướng lĩnh tự tiện rời khỏi quân doanh sẽ bị phạt tội như nào không? Có tin giờ ta chặt ngươi ra không!"

Hà Minh Khâm cũng là một trong những tay công tử bột hàng đầu ở Bôn Kinh, nhưng khi bị Phạm tướng quân đá, thậm chí còn không dám hự cái nào, nói với vẻ mặt cay đắng:

"Phạm tướng quân, không phải Khánh Hoài ở đây sao? Ta sẵn sàng trả lại Thiết Lâm Quân cho hắn".

"Phế vật, ngươi đã ở trên chiến trường nhiều ngày như vậy, còn không biết quy định cơ bản nhất của quân đội sao! Một ngày không đổi ấn soái, thì ngươi vẫn là thống soái của Thiết Lâm Quân, vì vậy không được rời khỏi doanh trại mà không có sự cho phép!"

Phạm tướng quân tức Hà Minh Khâm đến mức ngón tay của ông ấy run lên.

Kim Phi không khỏi cảm thấy buồn cho những người lính của Đại Khang.

Một người như vậy mà có thể lãnh đạo một đội quân, điều này cho thấy quân đội của Đại Khang đã thảm hại đến mức nào.

"Cút đi, để lại ấn soái!"

Phạm tướng quân vô cùng thất vọng với Hà Minh Khâm: "Giờ cũng không cần về chỗ Thiết Lâm Quân nữa. Chờ Bôn Kinh điều lệnh tới là ngươi có thể về rồi".

Có đánh chết Hà Minh Khâm cũng không muốn ra tiền tuyến nữa, gã nhanh chóng lấy quân ấn, binh phù và các vật dụng khác trong ngực ra, đặt lên bàn rồi lao ra khỏi thư phòng như chạy.

"Khánh Hoài, cất đồ đi".

Phạm tướng quân chỉ vào quân ấn và binh phù.

"Điều này có trái với quy định không?"

Khánh Hoài khẽ cau mày.

Việc trao đổi binh quyền không chỉ cần có điều lệnh của Khánh Hoài mà còn cần sự xác nhận của điều lệnh từ Binh Bộ, hai lệnh có ám hiệu giống nhau mới được coi là hợp pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK