Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi nghi ngờ, Trịnh Trì Viễn cũng vậy.

Thế là Trịnh Trì Viễn lại quay đầu nhìn về phó tướng.

Phó tướng quay đầu nhìn quanh, không tìm thấy binh lính đã báo cáo với anh ta, chỉ đành sầm mặt nhìn về phía đứa trẻ, hỏi: “Ngươi không phải là con trai út của người lái thuyền sao, sao tự nhiên lại trở thành dân nữ rồi?”

“Thưa quân gia, dân nữ vốn tên là Thẩm Tú Tú, trên thuyền không đủ người, nhà chúng ta lại không có khả năng để thuê thêm thủy thủ, cha ta đã để ta lên thuyền giúp đỡ, nhưng con gái lên thuyền sẽ rất xui xẻo, khi báo cáo lên quân gia, đã báo cáo thành con trai.”

Đứa trẻ vừa nói, đôi mắt lại đỏ hoe: “Con gái lên thuyền quả nhiên là xui xẻo, là ta đã hại chết cha, thúc và ca ca!”

Thời đại phong kiến, quả thật có cách nói rằng phụ nữ không được lên thuyền.

Thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú tương đối lớn, ít người căn bản không thể chạy được, nhưng trong nhà chỉ có 3 người con trai, giờ lại thiếu mất một người.

Mấy năm trước, mẹ của Thẩm Tú Tú thường đi kiếm hải sản bên bờ biển, không biết là bị cướp biển hay là ngư dân đi ngang qua giết hại, người lớn trong nhà đều ở trên thuyền, cha cô bé không yên tâm để cô bé một mình ở nhà nên dứt khoát báo cáo thành con trai, để cô bé lên thuyền làm một vài công việc lặt vặt.

Không ngờ rằng thuyền của nhà họ lại xảy ra vấn đề.

“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói linh tinh cái gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Chả lẽ ngươi ở đảo Mạo Lãng không nhìn thấy những cô gái kia sao, chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là lỗi của bọn cướp biển!”

Đại Khang nhiều nam ít nữ, khôi phục kinh tế nhanh chóng là một điều rất khó, để kêu gọi cả phụ nữ cũng tham gia vào xây dựng, Kim Phi vẫn luôn đề xướng sự bình đẳng giới.

Ở Xuyên Thục và Đông Hải cũng như vậy.

Lúc đầu, vẫn còn một số người phụ nữ ở Đông Hải không dám ra ngoài, sau này những cô gái trong dân tị nạn, vì để sống tiếp đã chủ động gia nhập vào sân phơi.

Những người dân tị nạn khác cũng dần dần mạnh dạn hơn sau khi thấy những cô gái làm việc ở sân phơi có thể kiếm được tiền nuôi gia đình mà không bị coi thường.

Hiện nay không chỉ ở sân phơi mà tỉ lệ nữ công nhân ở đảo Mạo Lãng và các nhà xưởng khác cũng càng ngày càng cao.

Trịnh Trì Viễn thấy cảm xúc của Thẩm Tú Tú có chút không ổn định, nên chủ động hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi đừng khóc, trước tiên trả lời ta vài câu hỏi, được không?”

“Được!” Thẩm Tú Tú lau nước mắt, gật đầu: “Trịnh tướng quân cứ hỏi!”

“Đúng rồi, tại sao ngươi lại biết ta và quốc sư đại nhân?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

Những binh lính thủy quân khác ở xung quanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tú Tú.

Theo lý thì cô bé chỉ là một cô nương trong gia đình đánh cá bình thường, mà Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, một người là quốc sư đương triều, một người là người phụ trách thủy quân, Thẩm Tú Tú không thể biết hai người mới đúng.

“Trên thuyền của nhà chúng ta, ngoài Long vương gia còn thờ bài vị trường thọ của quốc sư đại nhân và Trịnh tướng quân, mỗi ngày ta đều dâng hương cầu phúc cho hai vị.”

Thẩm Tú Tú nói: “Có 1 lần khi chúng ta vận chuyển rong biển về, quốc sư đại nhân và vị phu nhân này ở trên bến tàu nói chuyện, cha ta nói với ta, vị này là quốc sư đại nhân, là người có ơn đối với tất cả ngư dân làng Ngư Khê, bảo ta phải nhớ kĩ dáng vẻ của quốc sư đại nhân.

Còn về Trịnh tướng quân, ta biết ngài còn sớm hơn, trước đây ta thích nhặt sò ở gần xưởng đóng thuyền, sau này ở đảo Mạo Lãng, cũng gặp rất nhiều lần.”

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, bừng tỉnh gật đầu.

Bởi vì anh ta thường xuyên hoạt động ở Đông Hải, số lần đến xưởng đóng thuyền trong năm ngoái và năm nay khá thường xuyên, rất nhiều ngư dân ở trấn Ngư Khê đều biết anh ta.

Thực ra trước khi hỏi câu hỏi này, trong lòng Trịnh Trì Viễn ít nhiều cũng đoán được đáp án, hỏi như vậy một là lo rằng Kim Phi sẽ nghi ngờ, hai là phát hiện ra Thẩm Tú Tú có chút căng thẳng, cố ý hỏi một câu ngoài lề.

Bây giờ tâm trạng của Thẩm Tú Tú cũng tạm ổn định, chí ít thì nói chuyện cũng mạch lạc, thế là Trịnh Trì Viễn bắt đầu hỏi chuyện chính: “Tú Tú, các ngươi tại sao lại gặp cướp biển?”

“Ca ca ta năm nay cũng mới lên thuyền làm việc, rất nhiều chuyện cũng không quen, sau khi chúng ta rời đảo Mạo Lãng không lâu, khi ca ca ta kéo buồm lên cao, không cẩn thận làm rách cánh buồm.”

Thẩm Tú Tú nói: “Cánh buồm bị hỏng, chúng ta không theo kịp đội thuyền, một đại ca trong đội hộ vệ ngồi ca-nô lên thuyền của chúng ta, bảo chúng ta chắp vá lại cánh buồm bị hỏng quay về đảo Mạo Lãng, sau khi sửa lại buồm thì lại tiếp tục chuyến đi.”

“Sau đó thì sao, các ngươi có quay trở về không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

“Nếu trở về thì đã tốt,” nước mắt của Thẩm Tú Tú lại rơi xuống, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cha ta nói đã đi xa như vậy rồi, trở về cũng không thuận gió, hơn nữa trở về đảo Mạo Lãng còn phải dỡ rong biển xuống, đi đi lại lại làm lỡ rất nhiều thời gian, hơn nữa thời tiết nóng như vậy, nói không chừng rong biển sẽ bị hỏng.

Cha ta lo lắng về sau các ngài sẽ không để cho chúng ta vận chuyển rong biển nữa, nên đã quyết định sửa lại cánh buồm ở trên thuyền, trước tiên đưa thuyền rong biển này về trước đã!

Ai ngờ vào nửa đêm hôm đó, chúng ta lại gặp phải cướp biển...”

Nói đến đây, có lẽ là Thẩm Tú Tú nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vậy nên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Trịnh Trì Viễn và phó tướng nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Trước đó họ vẫn luôn thắc mắc, hiện nay, giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, vẫn luôn có khinh khí cầu tuần tra, làm thế nào mà bọn cướp biển lại có thể không dưng cướp đi một chiếc thuyền chở rong biển được?

Bây giờ họ đã hiểu, hóa ra thuyền cướp biển xuất hiện vào ban đêm.

Mặc dù khinh khí cầu có thể nhìn được rất xa, nhưng ban đêm lại không nhìn thấy.

Vì vậy ngoại trừ thuyền lầu chạy bằng máy hơi nước ra, thì các thuyền cá khác vận chuyển rong biển đều phải tạo thành đội thuyền.

Nếu như ban đêm không kịp trở về bến tàu, đội thuyền sẽ thả neo tại chỗ, sau đó sẽ do ca-nô ở bên ngoài phụ trách canh gác, cho dù có cướp biển, cũng không dám đến gần.

Nhưng thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú lại bị tách ra, hơn nữa đội hộ vệ cũng không biết bọn họ ở phía sau, nên cũng không có phái ca-nô đi bảo vệ.

Kể ra thì vận may của gia đình họ cũng không được tốt, hiện nay cướp biển ở Đông Hải rất hiếm gặp, hơn nữa biển lại rộng lớn như vậy, cho dù họ bị tách ra, xác suất gặp phải cướp biển cũng rất nhỏ, thế mà họ lại gặp phải.

Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn đột nhiên hỏi: “Tối hôm đó các ngươi có đốt đèn không?”

“Có đốt” Thẩm Tú Tú gật đầu nói: “Cha ta muốn nhân dịp ban đêm không đi đường, nhanh chóng sửa lại cánh buồm, vậy nên đã đốt một chậu than trên boong thuyền, suốt đêm sửa lại cánh buồm.”

“Chẳng trách các ngươi lại bị cướp biển để mắt tới!” Phó tướng vỗ chân nói: “Cha ngươi cũng là một ngư dân lâu năm, lẽ nào không biết ban đêm không thể đốt lửa hay sao?”

Thời gian gần đây thời tiết vẫn luôn không tốt, vào ban đêm ngay cả ánh trăng cũng không thấy, sau khi mặt trời lặn, cả vùng biển hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Lúc này trong đêm tối đốt một chậu than, trong vài chục dặm cũng có thể nhìn thấy.

“Lúc đó thúc của ta cũng đã nhắc nhở cha ta, nhưng cha ta nói gần đây Đông Hải không có cướp biển, lại đang vội lên đường, vì vậy liền đốt một chậu than.” Thẩm Tú Tú vừa khóc vừa nói: “Nếu như cha ta nghe lời của thúc thúc thì tốt rồi.”

“Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng không có tác dụng gì, bây giờ việc quan trọng nhất là phải tìm ra tên cướp biển, giúp cha và thúc ngươi trả thù!”

Đường Tiểu Bắc ôm Thẩm Tú Tú vào lòng an ủi.

“Còn có ca ca của ta nữa!” Thẩm Tú Tú bổ sung nói: “Ca ca của ta tốt như vậy, cướp biển sao lại nhẫn tâm giết huynh ấy chứ!”

“Đúng, còn có ca ca của ngươi nữa!”

Trịnh Trì Viễn tiếp tục hỏi: “Tú Tú, ngươi có thấy bọn cướp biển trông như thế nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK