Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha, Hàn đại nhân, chúng ta đêu là người thông minh, nói mấy lời thách thức có ý nghĩa gì đâu?”
Ngón tay thủ lĩnh sát thủ búng nắp gỗ của bình sứ ra: “Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn không cho người rút thì mọi người cùng chết”.
“Hàn tiên sinh, có lui không?”
Đại Cấu Tử bước đến hỏi.
Một bên là lời đe dọa của địch, một bên là người dân, ánh mắt Hàn Phong lóe sáng, nhất thời cũng không dám đưa ra quyết định dễ dàng.
Nhưng thủ lĩnh sát thủ đã bắt đầu đếm ngược.
“Mười”.
“Chín”.
Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự quyết tâm, sải bước đi sang một bên đấy các nhân viên hộ tống phía sau cung nỏ hạng nặng ra, tự mình đứng vào vị trí điều khiến.
“Tiên sinh”.
Đội trưởng thân vệ ngạc nhiên thốt lên.
Các nhân viên hộ tống khác cũng trợn to
mắt.
Họ cũng hiểu được Hàn Phong định làm gì.
Hàn Phong định giết sát thủ bằng cung nỏ hạng nặng.
Nhưng trước mặt sát thủ có người dân, bắn sát thủ chắc chắn không thế tránh được người kia.
Rất có thể người chắn phía trước đó sẽ bị cung nỏ hạng nặng bắn chết.
Kim Phi từng năm lần bảy lượt nhấn mạnh không thể làm người dân bị thương, nếu không sẽ bị phạt nặng.
Lúc này nhiều nhân viên hộ tống và người dân đang nhìn như thế, nếu Hàn Phong bắn chết người dân thật, lúc về chắc chân sẽ bị phạt nặng.
Mặc dù thủ lĩnh sát thủ không nhìn thấy nhưng hình như gã cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, vừa đếm ngược vừa co rụt người xuống để nấp kỹ hơn.
“Bốn”.
“Ba”.
Ngay lúc thủ lĩnh sát thủ đếm ngược đến ba, Hàn Phong tấn công.
Vèo!
Tiếng rung chấn khiến người ta sợ hãi của
mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay về phía thủ lĩnh sát thủ.
Tất cả nhân viên hộ tống đêu vô thức nín thở.
Nhưng điều làm họ ngạc nhiên là mũi tên của cung nỏ hạng nặng không hề bắn trúng người dân và sát thủ mà sượt qua vai họ, bắn trúng tảng đá phía sau.
PằngỊ
Mũi tên bân trúng vào tảng đá lớn khiến nó vỡ thành rất nhiều mảnh.
Bụp!
Bình sứ trong tay thủ lĩnh sát thủ cũng bị một mảnh đá đụng vỡ, có không ít nước ăn mòn bắn lên tay thủ lĩnh.
Ngoài ra còn có hơn một phần ba mảnh vỡ cũng bắn lên người và mặt thủ lĩnh sát thủ.
Thủ lĩnh sát thủ đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, bị một hòn đá nhỏ bắn trúng mặt cũng không sao, nhưng lại là lần đầu tiên bị axit sunfuric đậm đặc bắn vào người, gã đau đến mức thất thần.
Người dân bị gã bắt làm con tin chỉ là người bình thường, sau khi bị mảnh đá nhỏ bắn vào người thì vô thức né sang một bên theo bản năng.
Thủ lĩnh sát thủ bắt cóc con tin này chủ yếu là chắn mũi tên cho gã, kéo dài thời gian đợi tác dụng của bom chớp sáng qua đi.
Thế nên gã không thấy dao găm ra, hon nữa còn thất thần trong phút chốc nên đã để người dân đó thoát được.
Nhưng dù sao đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngay sau đó thủ lĩnh hoàn hồn, muốn lấy dao găm đâm vào người dân.
Tiếc là gã vẫn chậm một bước.
Sau khi tấn công bằng cung nỏ hạng nặng, Hàn Phong lập tức gio cung nỏ cầm tay lên.
Dao găm của thủ lĩnh vẫn chưa đâm trúng người dân thì cánh tay gã đã bị trúng mũi tên.
Keng!
Dao găm trong tay thủ lĩnh rơi xuống.
Lúc này người dân bị bắt cóc cũng hoàn hồn, sau khi vùng vẫy thoát ra được thì lăn mâỳ vòng trên mặt đất, thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Thủ lĩnh sát thủ vừa định cúi người tìm dao găm thì các nhân viên hộ tống chạy đến.
Bình thường họ không phải là đối thủ của thủ lĩnh sát thủ, nhưng bây giờ đối phương đã bị mù tạm thời, hai tay cũng gần như vô dụng, có không đánh lại thì quả thật vô lý.
Thủ lĩnh sát thủ nhanh chóng bị áp chế.
“A Thành, giao cho ngươi đây”.
Hàn Phong nhìn một thành viên có sở trường trong việc sử dụng hình phạt tàn khốc trong đội thân vệ.
“Lão đại, người yên tâm, ta nhất định sẽ chiêu đãi gã thật tốt”.
A Thành xoa tay nói.
Vừa rồi Hàn Phong đã thề sẽ khiến thủ lĩnh sát thủ sống không bằng chết thì A Thành sẽ thực hiện lời hứa này.
“Truyền tin cho Hầu Tử, nói là địch đã bị bắt, bảo anh ta dẫn người sang đây tập hợp đi”.
Hàn Phong trả cung nỏ cho thân vệ.
‘Vâng”, nhân viên hộ tống nữ phụ trách truyền tin quay đầu rời đi.
“Cấu Tử huynh đệ, địch đã bị bắt, không cần phong tỏa núi nữa, thông báo cho người dân về nghỉ ngơi đi”.
Hàn Phong lại nhìn Đại cẩu Tử.
“Vâng”, Đại cấu Tử đáp, nhưng vẫn chưa đi mà có vẻ muốn nói lại thôi.
“Cẩu Tử huynh đệ, ngươi có việc gì sao?”, Hàn Phong hỏi.
Lần này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm
vụ không thể thiếu công lao của Đại cẩu Tử, đội đánh hổ dưới trướng của anh ta và cả người dân đến tiếp viện.
Hàn Phong có ấn tượng rất tốt với họ.
“Hàn tiên sinh, có phải các ngươi sắp đi rồi không?”, Đại cấu Tử hỏi.
Thành viên đội đánh hố phía sau anh ta cũng đều nhìn Hàn Phong.
“Chắc là thế”, Hàn Phong gật đầu.
Nhiệm vụ của anh ta đến trấn Vĩnh Lâm là để truy bắt đám sát thủ này, mặc dù quá trình này hơi vất vả nhưng cuối cùng anh ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng đã đến lúc anh ta về rồi.
“Tiên sinh, ngài đi rồi, bọn ta phải làm sao?”
“Tiên sinh, ngài chia đất cho bọn ta rồi hẵng đi”.
Nghe nói Hàn Phong sắp đi, thành viên đội đánh hổ đều lo lắng.
‘Việc phân đất này có đội chuyên môn phụ trách, không thuộc trách nhiệm của ta…”
Hàn Phong hơi khó xử.
Mặc dù anh ta có địa vị cao trong đội Chung Minh, gần như đã thay thế vị trí chưởng quầy của Trương Lương, nhưng anh ta chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác tình báo, công việc phân đất là
trách nhiệm của đội ba Chung Minh mới thành lập, không thuộc thấm quyền của anh ta.
“Hàn tiên sinh, bọn ta chỉ chờ ngài đến chia đất nên mới liều mạng đến giúp ngài, bây giờ ngài bắt người rồi, không thể bỏ mặc bọn ta được…”
Một thành viên đội đánh hổ lo lắng, bắt đầu chỉ trích Hàn Phong.
“Lão Điền, ngưoi câm miệng cho ta”.
Đại Cấu Tử sợ Hàn Phong tức giận, vội đá vào tên thuộc hạ kia một cái: “Ngươi không lên tiếng, không ai nói ngươi câm”.
“Đừng đánh nữa”.
Hàn Phong kéo Đại cấu Tử còn muổn đánh người lại: “Vị huynh đệ này nói đúng, bọn ta đi như vậy đúng thật là không ổn”.
‘Vậy tiên sinh đồng ý ở lại chia đất cho bọn ta sao?”
Đại Cấu Tử mừng rỡ không thôi.
“Chuyện này rất quan trọng, ta cần xin chỉ thị của Quổc sư đại nhân, bây giờ vẫn chưa thế đồng ý với ngươi”.
Hàn Phong trịnh trọng nói: “Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, đội Chung Minh nhất định sẽ tới chia đất. Trước khi đến, ta đảm bảo mọi người đêu có thể có đồ ăn”.
Công việc phân đất của đội ba Chung Minh liên quan đến việc triển khai chiến lược tổng thể của Kim Phi và cửu công chúa, không thể thay đổi kế hoạch chiến đấu vì một trấn, thế nên Hàn Phong không dám tự mình quyết định.
Nhưng với vị trí và quyền hạn của anh ta, Kim Phi cũng sẽ không nói gì về việc anh ta lấy một phần thóc từ các vựa lấy được để giúp đỡ dân chúng.
Cùng lắm anh ta cũng dùng cách cứu trợ để người dân trấn Vĩnh Lâm giúp đỡ tu sửa đường gì đó.
“Cảm on Hàn tiên sinh, cũng cảm ơn Quốc sư đại nhân”.
Nghe được Hàn Phong đảm bảo như vậy, lúc này Đại cấu Tử mới dẫn thành viên đội đánh hổ rời đi.
Hàn Phong cũng không làm phiền bọn họ, trời vừa sáng đã nhờ người viết thư, sau đó đóng dấu ấn vào phong bì thư rồi dán ba chiếc lông gà lên đó, sắp xếp một chiếc phi thuyền đưa về.
Có thế nói, thư lông gà có đóng dấu của Hàn Phong là tình báo được ưu tiên nhất.
Buổi trưa, sau khi nhận được thư, Tiểu Ngọc không kịp đọc đã cầm đi tìm Kim Phi và cửu công chúa.
Kim Phi cũng luôn đế ý đến tình hình của sát thủ, nhận lấy thư, nhìn lớp sơn đỏ, cũng không lấy dao mà cứ thế xé phong thư ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK