“Lần này Lão Đường thế hiện khá tốt, Thiết Ngưu thì không được lắm nhỉ”.
Kim Phi vồ vai Đường Phi nhưng lại liếc nhìn Thiết Ngưu.
Ban đầu Thiết Ngưu đến chi viện cho Đường Phi, nhưng bị Phùng tiên sinh nhốt trên núi, anh ta đã cố gắng thoát ra nhiều lần nhưng khồng thành công, cứ bị bao vây cho đến bây giờ.
“Lần này đúng là ta kích động quá, trúng kế của kẻ xấu”.
Thiết Ngưu cúi đầu xuống nói: “Tiên sinh cứ trách tội”.
“Tiên sinh, phu nhân đến rồi”.
Thiết Chùy đi đến cạnh Kim Phi nhỏ giọng nói.
Kim Phi xoay lại thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi.
Càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, mặc dù chỉ xa cách mấy tháng nhưng Kim Phi lại có cảm giác như cả một đời.
Trong mấy tháng nay, y đã trải qua quá nhiều chuyện, suýt nữa khồng về được.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi xuống ngựa, Kim Phi nhanh chóng sải bước về phía cồ, ôm chầm lấy cồ, sau đó không đế ý đến sự né tránh của Quan Hạ Nhi mà hồn vào mặt cồ.
Quan Hạ Nhi vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với
Kim Phi, bị hôn một cái làm cho ngơ ngác.
Mặt cô đỏ bừng, đẩy Kim Phi ra, vừa xấu hổ vừa thẹn nói: “Tướng công…”
Kim Phi vừa định nói gì đó thì phía sau lại có tiếng vó ngựa.
Mấy người cửu công chúa, Đường Đông Đông đến rồi.
Kim Phi nhìn cửu công chúa, nụ cười dần biến mất.
Lúc đi, bụng của cửu công chúa đã thấy rõ nhưng bây giờ đã không còn…
Sắc mặt Cửu cồng chúa không thay đổi nhiều, cô ấy nhảy xuống ngựa, mỉm cười với Kim Phi như thường lệ, sau đó chào theo kiểu cung dinh: “Phu quân”.
Kim Phi bước đến ôm cửu công chúa, áy náy nói bên tai cồ ấy: “Ta xin lồi…”
“Phu quân, chàng có thế về quan trọng hơn mọi thứ”.
Cửu công chúa không phản kháng, để mặc Kim Phi ôm: “Mọi người còn đang đợi chàng ở làng, về nhà trước, những chuyện khác từ từ hẵng nói”.
“ừ, về nhà trước”.
Kim Phi một tay nắm lấy tay Quan Hạ Nhi, một tay nắm lấy tay cửu công chúa sải bước đi vào làng.
‘Tiên sinh, ngài về rồi”.
‘Phi ca, sao giờ mới về?’
Trên đường về, nhân viên hộ tống, dân làng và công nhân nữ đều chào Kim Phi.
Rất nhiều cồng nhân nữ lúc liều sống chết với địch, lúc bị thương cũng không khóc nhưng lúc này nhìn thấy Kim Phi lại khóc bù lu bù loa.
Như thế một đứa trẻ bị bắt nạt bồng nhìn thấy chồ dựa của mình vậy.
Kim Phi nhìn khu đất bị dầu hỏa thiêu trụi ở lối vào làng và thi thế của những công nhân nữ còn chưa kịp dọn dẹp, sát khí trong mắt càng lúc càng nhiều, sự phấn khích khi về đến nhà dần tiêu tan.
Bước vào làng, Kim Phi chưa kịp về nhà xem thế nào đã lập tức bảo Tiểu Ngọc tập hợp các lãnh đạo trong làng mở cuộc họp.
Khi những người đó đến, Kim Phi lập tức nhìn Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu, ngươi đi tìm Tiểu Bắc lấy khinh khí cầu và lựu đạn, lập tức tiếp viện cho Hi Châu”.
Quân Trấn Viễn bị đội quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ghìm chặt ở Hi Châu, hiện tại Kim Phi đã đưa khinh khí cầu và lựu dạn về, những người này có thể thoát dược rồi.
“Quân chinh chiến phía Nam phải làm sao?”, Thiết Ngưu đứng dậy nói: “Bắt hay là giết?”
“Bên Hi Châu có mỏ than và mỏ sắt, nếu bắt được cứ đưa đi làm khổ sai, không nghe lời thì chém”.
Kim Phi lạnh lùng nói: “Ngoài ra, báo cho hoàng thất Đảng Hạng, bảo chúng phái mười ngàn chiến mã, một trăm ngàn con trâu bò để bồi thường cho chuyến chinh chiến phía Nam này, nếu không quân Trấn Viền sẽ đến vương thành Đảng Hạng trong vòng ba tháng”.
Trước đó Kim Phi luôn bị tư tưởng kiếp trước ảnh hưởng, muốn cố gắng cho các tù binh vài nhân quyền cơ bản.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, y dần nhận ra ở thời đại này mà mềm lòng thì không được.
Ban đầu ở kinh thành, nếu y tàn nhẫn hơn một chút, cải tổ triều đình luôn thì có lẽ đã không xảy ra chuyện sau này.
Thế nên lần này y chuẩn bị giải quyết nhanh chóng.
Ai đầu hàng thì đi làm khổ sai, ai không muốn đầu hàng thì giết.
‘Vâng!”, Thiết Ngưu xoay người rời đi.
“Mộ Lam, cô đến đỉnh Song Đà tìm Lão Viên, bảo hắn sau khi sắp xếp xong thì dẫn năm trăm người lái thuyền hơi nước về Tây Xuyên với cô”.
Kim Phi đã viết một lá thư viết tay, đóng dấu rồi đưa cho Khánh Mộ Lam: “Ta nghĩ có lẽ Gada đã bỏ trốn, ta đã cử người chuyển lời cho ông ta, bảo ông ta đưa Ngụy Lão Tam về lại làng Tây Hà trong vòng nửa tháng, dồng thời đưa cho ta ba mươi ngàn con ngựa chiến, một trăm ngàn con trâu bò, nếu thiếu một con,
ta sẽ tiêu diệt bộ tộc của ông ta”.
“Vâng!” Khánh Mộ Lam đứng lên ôm lấy cửu công chúa, sau đó sải bước rời đi.
“Lão Trịnh, ta giao hai trăm người cho ngươi, bảo vệ một số lượng khinh khí cầu và lựu đạn đến Đại Tản Quan tăng thêm chi viện cho Khánh Hâm Nghiêu”.
Kim Phi lại nhìn Trịnh Phương: “Nói cho Khánh Hâm Nghiêu, ta muốn Tân vương chết”.
Khánh Hâm Nghiêu cũng bị Tân vương chèn ép ở Đại Tản Quan giống quân Trấn Viễn, không thế tiếp viện cho làng Tây Hà và Tây Xuyên.
Bên cạnh đó, Phùng tiên sinh còn lẻn đến sông Gia Lăng thông qua đất Tân, trong mắt Kim Phi, loại người phản bội này còn đáng ghét hơn cả địch.
Thế nên y đã cho hoàng thất Đảng Hạng cơ hội bồi thường nhưng lại yêu cầu Khánh Hâm Nghiêu giết Tân vương.
‘Vâng!”, Trịnh Phương khích động nói.
Anh ta xuất thân từ quân Thiết Lâm, còn từng làm thân vệ của Khánh Hoài nên cũng có tình cảm sâu đậm với nhà họ Khánh.
‘Vũ Dương, ra lệnh cho mọi người, bảo mấy huynh đệ bá thúc xưng vương của nàng đều dừng tay cho ta. Sau khi nhận được thư mà còn dám làm bậy thì quân Trấn Viền của ta sẽ trừng trị hết”.
Cuối cùng Kim Phi nhìn cửu công chúa: “Ta cho
họ hai tháng, chủ động đến Kim Xuyên nhận tội, ta sẽ tha cho họ một mạng.
Tất nhiên họ cũng có thể chạy trốn, nhưng bảo họ trốn kỹ, một khi bị ta phát hiện thì chắc chắn sẽ chết”.
“Được”, Cửu công chúa gật đầu, sắp xếp cho Thấm Nhi ra ngoài âm thầm truyền tin cho các nơi.
“Tiểu Ngọc, báo cáo tổn thất trong làng thử xem”.
Sắp xếp xong chuyện bên ngoài, Kim Phi lại nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đã có chuẩn bị từ trước, cầm quyển sổ trước mặt lên, báo cáo lại từng mục cho Kim Phi.
Nghe xong, một hồi lâu Kim Phi cũng không lên tiếng.
Lần này trong làng không chỉ tổn thất về tài sản mà còn có rất nhiều thương vong.
Nhưng người đã chết, có buồn cũng không làm gì được, Kim Phi chỉ có thể dặn Tiểu Ngọc xử lý vấn dề cứu trợ chăm sóc cho người thân của người đã mất.
Cuối cùng Kim Phi lại nhìn Mãn Thương: “Xưởng luyện sắt thế nào rồi?”
“Mái nhà của xưởng bị thủng nhiều lỗ, bên trong cũng có vài thứ bị cháy, nhưng khung chính vần còn đó, dọn dẹp một chút là có thế bắt đầu hoạt động”.
‘Nhanh chóng dọn dẹp đi”, Kim Phi nói.
‘Vâng” Mãn Thương cũng rời đi.
Lúc này mọi người trong phòng đều nhận nhiệm vụ rời đi, chỉ còn lại mấy người cửu công chúa, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc.
“Phu quân, lúc nãy chàng bảo Lão Trịnh chuyển lời cho Hâm Nghiêu ca như vậy có phải là không thỏa đáng lắm không?”
Cửu công chúa nhỏ giọng nói.
Khánh Hâm Nghiêu là châu mục, là một đại quan tướng soái, trước đây khi còn sống, Trần Cát ra lệnh cho anh ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận về lời nói của mình.
Nhưng lời nói lúc nãy Kim Phi muốn Trịnh Phương chuyến lại cho Khánh Hâm Nghiêu lại mang có vẻ ra lệnh.
‘Vũ Dương, cho nàng xem một thứ”.
Nói rồi, Kim Phi lấy một túi vải ra.
Sau khi mở ra, bên trong là một cái hộp hình vuông tinh xảo.
Mặc dù vần chưa mở hộp ra nhưng hơi thở của Cửu công chúa đã trở nên gấp gáp.
‘Phu quân, sao ngọc tỷ lại ở trong tay chàng?’
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK