“Đã rõ fôi thì bắt đầu đi, chú ý tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể bị dây dưa”.
Kim Phi giao nhiệm vụ xong, tỏ ý Thiết Chùy và thuyền trưởng hành động.
“Tiên sinh cũng cẩn thận, nếu không được nữa thì dùng lựu đạn, chúng ta đánh về Kim Xuyên”.
Thiết Chùy vốn dĩ còn không yên tâm về Kim Phi, nhưng Ịại không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ đành nhắc nhở Kim Phi như vậy.
“Ta biết, đi đi”, Kim Phi gật đầu.
Lúc này Thiết Chùy mới dẫn người rời đi.
Phía trước thuyền chở hàng có hai chiếc thuyền đánh cá, một chiếc trong đó có một tấm ván gổ.
Thuyền trưởng trèo lên thuyền đánh cá dọc theo ván gỗ, dưng bên cạnh Địch An.
Lúc này mặt mày Địch An sưng lên vì bị đánh, cả người đầy dấu chân.
Một đám phủ binh đứng xung quanh, cười nhạo nhìn thuyền trưởng.
“Sao fôi, đã thống báo chưa?”, một giáo úy phủ binh liếc mắt sang hỏi.
“Đã báo rồi, người của bọn ta xuống thuyền ngay”, thuyền trưởng cúi người đáp.
“Nói với chúng, mọi thứ trên thuyền đều da được trưng dụng, nếu ta phát hiện ai mang theo một tấm
dong xuống thuyền, các ngươi đều phải bị lưu đày hiểu chưa?” thuyền trưởng cười khẩy nói.
“Đã rõ, ta đã nói với họ là không được phép mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ quần áo đang mặc”, thuyền trưởng lại gật đầu.
“Lão Lương, ngươi…”
Địch An ngạc nhiên, vừa định nói gì đó thì đã bị thuyền trưởng bịt miệng lại.
“Chưởng quầy, nghe theo quân gia đi, sống mới là quan trọng nhất”.
Thuyền trưởng cúi đầu khuyên Địch An, còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh ta.
Hai người phối hợp với nhau lâu như vậy, Địch An cũng hiếu được ý bày ra vẻ mặt ủ rũ nhận lệnh.
“Xem như ngươi thức thời”, giáo úy hài lòng cười: “Được rồi, bảo chúng xuống thuyền đi”.
“Vâng”, thuyền trưởng quay đầu lại nhìn thuyền hàng nói: “Đều xuống đi, nhớ không được mang theo gì cả”.
Thiết Chủy lập tức dần theo mười mâỳ nhân viên hộ tống đi lên boong thuyền.
Mặc dù họ chỉ mặc quần áo mỏng manh, trên người không đem theo hành lý, nhưng giáo úy vần sắp xếp người lục soát họ.
Ngay cả nhân viên hộ tống nữ cũng khồng tha.
Xác nhận mấy người Thiết Chùy không mang theo bất kỳ đồ gì, lúc này giáo úy mới bảo thuyền
đánh cá bên cạnh đến gần, để mấy người Thiết Chùy lên thuyền.
Trên bờ, người chèo thuyền cúi đầu ngồi xổm xuống đất, có mười mấy phủ binh tay cầm đao, gậy đứng xung quanh.
Nhìn thấy mấy người Thiết Chùy được thuyền đánh cá kéo đến thì gào lên bảo họ cũng ngồi xuống.
Thiết Chùy liên tục đồng ý, nhưng lúc đi ngang qua tiểu đội trưởng phủ binh, anh ta bồng đưa tay ra nắm lấy cổ áo đối phương, đập đầu vào mũi đối phương.
Bụp bụp!
Xương sống mũi tiểu đội trưởng bị đập gãy, choáng váng.
Còn chưa hoàn hồn thì Thiết Chùy đã rút bội đao ở thắt lưng, chém vào cổ một phủ binh bên cạnh.
Khi Thiết Chùy ra tay, các nhân viên hộ tống khác cũng đều rút dao găm dưới chân ra lao đến.
Các phủ binh bắt nạt người dân thường còn được, nhưng gặp phải cựu nhân viên hộ tống từng ra chiến trường thì nào phải là đối thủ.
Chỉ nửa phút ngắn ngủi, mười mấy phủ binh dều bị mấy người Thiết Chùy hạ gục.
Trên thuyền đánh cá, thuyền trưởng vẫn để ý đến tình hình trên bờ, ngay khi mấy người Thiết Chùy ra tay, thuyền trưởng kéo Địch An nhảy xuống Trường Giang.
“Làm phản rồi! Làm đắm thuyền cho ta”.
Giáo úy phủ binh nhảy cẫng lên gào thét.
Để ngăn thuyền chở hàng lao vào, sau khi thuyền cá đến gần thì có hai phủ binh dẫn cầm theo búa và đục dựa vào vách ngăn thuyền chở hàng, sau khi nhận dược lệnh của giáo úy, hai phủ binh đó lập tức nhặt búa lên chuẩn bị dục thuyền.
Ngay lúc này hai người chèo thuyền chạy ra, người nào cũng cầm một tảng đa lớn bằng quả bóng rổ lao đến đập vào phủ binh.
Một tên phủ binh bị đánh vào đầu, chết tại chỗ, người còn lại cũng bị đánh trúng vai, tuy lúc đó không chết nhưng không thể tiếp tục đục thuyền nữa.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, lên thuyền cho ta, giết hết người trên thuyền cho ta”.
Giáo úy hét lên với phủ binh bên cạnh.
Dựa theo quy tắc bất thành văn, sau khi lên thuyền giết người, mồi phủ binh đều có thế lấy một ít do.
Nghe lệnh của giáo úy, các phủ binh đều rút đao ra, nhảy lên ván gồ chạy về phía thuyền chở hàng.
Nhưng không đợi họ nhảy lên ván gồ, Bắc Thiên Tâm dần theo ba nhân viên hộ tống chạy lên, trong tay ai cũng cầm theo một cây giáo tre.
Tấm ván gồ chỉ rộng khoảng hai thước, Bắc Thiên Tâm đâm một nhát giáo đến đã đâm chết chết cả ba tên phủ binh đang lao tới phía trước như xiên
thịt que.
Thế vẫn chưa là gì, Bắc Thiên Tâm nhảy lên thuyền đánh cá.
Giáo úy phủ binh vừa nhìn thấy kỹ năng của Bắc Thiên Tâm thì hoảng sợ xoay người bỏ chạy nhưng mới chạy được hai bước đã bị Bắc Thiên Tâm đuổi kịp, đâm một nhát đao đến.
Lúc này, trận chiến trên bờ đã kết thúc, Thiết Chùy nhìn người chèo thuyền, lớn tiếng hét lên: “Ai chịu tiếp tục chèo thuyền cho bọn ta thì mau đứng dậy chèo đi. Mồi ngày một con cá muối và năm cái bánh bao, nếu không muốn, ta cũng khồng làm khó các ngươi, nhân lúc này vần còn có thể rời đi”.
Anh ta vừa dứt lời, mấy người chèo thuyền đều đồng loạt giải tán.
Khóe môi Thiết Chùy khẽ giật, cười gượng.
Nhiệm vụ Kim Phi giao cho anh ta ngoài việc tiêu diệt phủ binh trên bờ, vẩn còn phải cố gắng giữ lại vài người chèo thuyền.
Anh ta nghĩ ít nhất sẽ có một nửa người chèo thuyền ở lại, kết quả không có ai cả, đều chạy hết.
“Chúng ta chỉ có chừng này người nhưng giết phủ binh, chắc chắn họ nghĩ chúng ta sẽ chết, chạy cũng là điều bình thường”.
Một nhân viên hộ tống khác cười nói: “Đi thôi, mấy người Lão Viên đa cướp được thuyền đánh cá fôi, chúng ta về thôi”.
Thiết Chùy lắc đầu, nhảy lên thuyền.
Quay về thuyền, Bắc Thiên Tâm cũng giải quyết xong một thuyền đánh cá khác, còn tiện tay kéo Địch An và thuyền trưởng ở dưới nước lên.
Phủ binh được quản lý cực kỳ hồn loạn, mãi cho đến lúc này, còn có khá nhiều phủ binh trên thuyền khác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng có hơn một nửa phủ binh quay về thuyền khi nhìn thấy mấy người Thiết Chùy ra tay, làm như không nhìn thấy gì cả.
Phủ binh đi theo thuyền trưởng dừng thuyền đều là tinh nhuệ trong đội của họ, phủ binh rải rác trên các thuyền đánh cá khác không được chào đón, trung bình ba người không có nổi một thanh đao, bình thường họ thậm chí còn ăn không no.
Người thân cận mà giáo úy dần dắt đều không phải là đoi thủ của mấy người này, họ lao đến đánh chẳng phải tự đâm đầu vào chồ chết sao?
Tất nhiên cũng có tiếu đội trưởng phủ binh trên vài con thuyền liều lĩnh lao đến.
Nhưng thuyền nhỏ của họ đều bị buộc lại với nhau, họ khồng kịp tháo dây ra thì buồm của thuyền chở hàng đã được giăng lên.
Lúc này đang là gió hướng Đông, thuyền chở hàng chậm rãi di chuyến.
Rất nhiều thuyền đánh cá nhỏ bị phủ binh cướp từ người địa phương chặn ngang trên mặt sông, so với những chiếc thuyền chở hàng lớn thì chẳng khác
nào mấy món đồ chơi.
Mặc dù tốc độ của thuyền chở hàng rất chậm nhưng thuyền đánh cá vẫn bị tông, không thế ngăn lại được.
“Mau lên, phái người thông báo cho Vưu đại nhân, có người làm phản”.
Một đội trưởng phủ binh thấy thuyền chở hàng đi xa, lập tức bảo người chèo thuyền nhỏ lên bờ đi báo tin.
Trên thuyền, Kim Phi nhìn kỵ binh phủ binh chạy đi xa, bất lực thở dài: “Tốc độ này cũng chậm quá đây”.
Mặc dù lúc này là gió hướng Đông nhưng dù sao cũng là đi ngược chiều, tốc độ của thuyền chở hàng còn chẳng nhanh bằng đi bộ.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta vô dụng, không thế giữ lại mấy người chèo thuyền đó”, Thiết Chùy đỏ mặt nói.
“Không liên quan đến ngươi”, Kim Phi lắc đầu: “Chuẩn bị cho tốt, ngộ nhỡ Ngô vương phái người đuổi theo, chúng ta cũng không thế ngồi không đợi chết”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK