Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tiểu Bắc sẵn sàng giải quyết chuyện này, không phải cô ấy thích lo chuyện bao đồng, cũng không phải vì muốn thể hiện uy thế của mình.

Mà là cô ấy hiểu tính cách của Kim Phi, không muốn làm khó Kim Phi.

Chẳng ai muốn cho đi hết lòng nhưng lại không được mọi người thấu hiểu cả.

Vừa rồi, ý của Kim Phi là muốn đi tìm Hồng Đào Bình nói chuyện này, để tránh Hồng Đào Bình ghét cô ấy.

Thực ra Đường Tiểu Bắc không quan tâm Hồng Đào Bình có ghét mình hay không, nhưng cô ấy không quan tâm là một chuyện, Kim Phi có suy nghĩ cho cô ấy không, lại là một chuyện khác.

“Tại sao vẫn còn khóc thế?”

Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc, nói: “Muội nhanh chóng chuẩn bị rong biển đi, ta đi tìm Hồng công tử nói chuyện một chút.”

“Vâng!” Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện này vốn là Hồng Nhị sai, khi ta xử lý cũng đã coi như tha cho ông ta một con đường sống, chàng gặp Hồng công tử, không cần nói nhỏ nhẹ với hắn, nếu như hắn không biết điều, thì để hắn cút đi, Đại Khang không thiếu những người ưu tú, ta sẽ tìm người khác thay thế hắn, bảo đảm xưởng đóng thuyền vẫn hoạt động như bình thường.”

“Được, ta biết rồi!” Kim Phi biết Đường Tiểu Bắc sợ y bị ấm ức, cười đẩy cô ấy một cái: “Muội đi làm việc của muội đi!”

Đường Tiểu Bắc lúc này mới rời đi, mang theo cận vệ đi doanh trại thủy quân tìm Trịnh Trì Viễn.

Kim Phi đoán rằng bây giờ Hồng Nhị đang chịu hình phạt, cũng không vội đi tìm Hồng Đào Bình, mà là leo lên đài quan sát, nhìn về phía doanh trại thủy quân.

Dù sao Đường Tiểu Bắc chỉ là người phụ trách thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, không quản chuyện thủy quân, hơn nữa gần đây thủy quân rất bận, Kim Phi có chút lo lắng Trịnh Trì Viễn sẽ không phối hợp làm việc với Đường Tiểu Bắc.

Thực ra, chuyện Kim Phi lo lắng hoàn toàn không cần thiết.

Giác ngộ chính trị của Trịnh Trì Viễn cao hơn Hồng Đào Bình rất nhiều, vừa gặp Đường Tiểu Bắc, đã lập tức bày tỏ sẽ toàn lực phối hợp.

Hơn nữa, đó không phải chỉ là lời nói suông, mà trước khi Đường Tiểu Bắc đến, Trịnh Trì Viễn đã bắt đầu chuẩn bị tàu chiến.

Sau đó, ở trước mặt Đường Tiểu Bắc, phái một nửa số tàu chiến ra ngoài kiếm rong biển.

Khắp nơi ở Đông Hải đều có rong biển, mặc dù ở khu vực khác không nhiều bằng đảo Mạo Lãng, nhưng tùy tiện kiếm cũng đủ cho Đường Tiểu Bắc nấu cháo 1 lần.

Kim Phi nhìn thấy tàu chiến xếp thành hàng ra biển, mới yên tâm cùng Thiết Chùy đi đến nhà của Hồng Đào Bình.

Hồng Đào Bình sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Hồng, sau này do quy mô của xưởng đóng thuyền không ngừng được mở rộng, vì lý do an toàn, những nhân viên hộ tống đã gộp ngôi nhà cũ nhà họ Hồng vào để xây tường rào.

Đây không phải lần đầu tiên Kim Phi đến nhà họ Hồng làm khách, người hầu già canh giữ cửa đương nhiên biết Kim phi, vừa mời Kim Phi vào thư phòng vừa sắp xếp người đi gọi Hồng Đào Bình.

Không lâu sau, Hồng Đào Bình mang vẻ mặt mệt mỏi bước vào.

Kim Phi nhìn thấy trên vạt áo của anh ta có vết máu.

Không cần hỏi, Kim Phi cũng biết vết máu đó từ đâu đến.

Cho dù Đường Tiểu Bắc đã nhắc nhở nhân viên hộ tống nhẹ tay một chút, nhưng bị đánh 20 gậy thì cũng không thể tránh khỏi việc bị trầy da tróc thịt.

Hồng Đào Bình thấy Kim Phi nhìn về phía vạt áo của mình, cũng nhận ra điều gì đó không ổn, chắp tay nói: “Tiên sinh, mời ngài ngồi xuống uống nước, ta sẽ đi tắm và thay quần áo.”

“Không cần, ta tới đây chỉ nói mấy câu, nói xong ta sẽ rời đi.”

Kim Phi xua tay, hỏi: “Hồng Nhị như thế nào rồi?”

“Cảm ơn Tiểu Bắc phu nhân đã nương tay, Nhị thúc của ta không sao, chỉ là mông bị đánh hơi nặng, có thể phải nghỉ ngơi một thời gian.” Hồng Đào Bình trả lời.

“Cũng may xương cốt không bị sao.” Kim Phi khẽ gật đầu: “Bên quân y có thuốc trị thương, lát nữa ngươi có thể đi lấy một ít.”

Kim Phi vừa đến đã hỏi thăm tình hình bệnh của Hồng Nhị, lại bảo anh ta đi tìm quân y lấy thuốc, Hồng Đào Bình cho rằng Kim Phi đang tỏ ra nhượng bộ nên đã chắp tay về phía Kim Phi, nói: “Cảm ơn tiên sinh, ta biết, chuyện này không liên quan đến tiên sinh, trước đó tiên sinh cũng không biết...”

Kết quả anh ta còn chưa nói xong đã bị Kim Phi cắt ngang: “Hồng công tử, chuyện này ta thực sự không biết, nhưng nếu ta biết trước, e rằng Hồng Nhị sẽ còn bị xử phạt nặng hơn cả hình phạt của Tiểu Bắc nữa!”

Hồng Đào Bình nghe xong, không khỏi khẽ nhíu mày.

Anh ta cứ nghĩ rằng Kim Phi tới đây an ủi mình, ai biết Kim Phi lại nói như vậy.

“Hồng công tử, ta biết ngươi không thích vòng vo, ta cũng thế, vậy nên ta nói thẳng luôn.”

Kim Phi nói: “Lần này Hồng Nhị thật sự đã phạm vào tội cấm kỵ, ngươi vẫn luôn quản lý xưởng đóng thuyền, nên biết rằng tội này không thể tha, nếu không sau này sẽ không thể lãnh đạo được đội ngũ.

Công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, muốn làm cho công xưởng lớn mạnh hơn, cần phải phân rõ chuyện công và chuyện riêng!”

“Kim tiên sinh, ngài không cần nói nữa, ta biết việc Tiểu Bắc phu nhân làm là đúng, cũng biết cô ấy đã giơ cao đánh khẽ.”

Hồng Đào Bình nói: “Thực ra vừa nãy Nhị thúc cũng đã nói với ta, lần này là do ông ấy thiển cận, phạm vào tội không thể tha thứ, bị trừng phạt cũng là do tự mình chuốc lấy, ông ấy cũng biết mình đã sai.”

Nói đến đây, Hồng Đào Bình gãi nhẹ lên khuôn mặt: “Tiên sinh thành lập đội đánh bắt, cũng là vì suy nghĩ cho những người ngư dân, ta cũng thật sự muốn giúp đỡ, nhưng không biết tại sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ?”

“Bởi vì hai chúng ta là những người giống nhau, đều mắc phải những sai lầm giống nhau.”

Kim Phi nói: “Hai chúng ta đều thích chế tạo tàu, không thích làm người quản lý, ta ném gánh nặng cho ngươi, ngươi lại ném cho Hồng Nhị.

Cả hai chúng ta, nếu ai cũng đừng mong bớt chuyện, chú ý nhiều hơn, có lẽ chuyện sẽ không như vậy.”

“Tiên sinh dạy phải, chuyện này là do ta lười biếng.” Hồng Đào Bình cười khổ nói: “Ta nhận việc này từ tiên sinh, nhưng lại không hoàn thành nhiệm vụ giám sát.”

“Ta không phải đang dạy dỗ ngươi, cũng không đến đây để hỏi tội ngươi.” Kim Phi lắc đầu nói: “Ta đến đây là vì lo lắng Hồng công tử sẽ có khúc mắc trong lòng, muốn trò chuyện với Hồng công tử!”

“Tiên sinh có lòng rồi”, Hồng Đào Bình cúi đầu chào Kim Phi: “Mặc dù ta không thông minh, cũng không hiểu biết nhiều về chuyện đời nhưng ta vẫn phân biệt được đúng sai phải trái.

Tiên sinh để cho ta quản lý xưởng đóng thuyền, cũng giao cho ta việc thành lập đội đánh bắt, đây đều là sự tin tưởng của ngài đối với ta, là bản thân ta đã làm việc không tốt, làm mọi việc thất bại.

Còn về Nhị thúc, trước đây cha ta đã nói, lòng trung thành của ông ấy đối với nhà họ Hồng là việc không thể nghi ngờ, nhưng tài năng và tầm nhìn có hạn, khó mà được trọng dụng.

Cha ta cũng biết tính tình của ta, trước khi mất đã nói với ta, sau này khi làm chủ gia đình, chỉ có thể để Nhị thúc làm quản gia, không được để ông ấy quản lý xưởng đóng thuyền, nếu không nhất định sẽ xảy ra tai họa.

Bây giờ xem ra, vẫn là cha ta hiểu Nhị thúc, nói rất đúng!”

“Hồng công tử có thể nghĩ như vậy, thật sự không còn gì tốt hơn.” Kim Phi vui vẻ gật đầu.

Dựa vào tính cách của Hồng Đào Bình, anh ta có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ anh ta đã thực sự hiểu rõ, và đang thật lòng chia sẻ và trò chuyện với Kim Phi.

“Tiên sinh, thực ra ta cũng định sau khi sắp xếp xong cho ông ấy sẽ đi tìm ngài, đúng lúc ngài lại tới.”

“Hồng công tử có việc gì cứ nói.” Kim Phi ngồi thẳng lưng.

“Ta cảm thấy những lời mà Tiểu Bắc phu phân nói trước đó rất đúng, ta thật sự không giỏi quản lý, không nên đảm nhận người phụ trách xưởng đóng thuyền”, Hồng Đào Bình từ trên bàn lấy ra một hộp sắt: “Tiên sinh, đây là khế ước mua bán nhà, con dấu và các giấy tờ liên quan của xưởng đóng thuyền, ta giao lại cho ngài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK