Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khinh khí cầu thông thường không có tấm che này, nhưng Kim Phi sợ người khác nhìn thấy ngọn lửa trong khinh khí cầu nên đã cố ý lắp thêm.

Ở thời đại này, có khinh khí cầu thì chẳng khác nào có được lực lượng không quân.

Con át chủ bài hiệu quả nhất là khi người khác không biết đến nó.

Khinh khí cầu không chỉ là phương tiện chiến thắng của Kim Phi mà còn là vũ khí thần kỳ để trốn thoát.

Ở Tây Xuyên nguy hiểm như vậy nhưng Kim Phi lại không bị lộ.

Nếu không phải lần này để nhanh chóng giải cứu đám nhân viên hộ tống bị bắt, thì Kim Phi đã không đem nó ra ngoài.

Nhưng cứ như cứ như vậy mà lộ ra con át chủ bài của mình thì Kim Phi cũng không cam lòng.

Thế nên y đã nghĩ ra phương pháp này.

May mắn thay, hiệu quả cũng rất tốt, ngọn lửa gần như bị bao phủ hoàn toàn, chỉ có ở phía dưới mới nhìn thấy được.

"Ha ha ha, xong rồi!"

Kim Phi hưng phấn vỗ tay.

Người bình thường, ai mà không có việc gì nửa đêm lại ngửa đầu nhìn trời?

Nếu hoạt động suôn sẻ, khinh khí cầu có thể tiếp tục được ẩn giấu như một con át chủ bài.

Đám người Lão Ưng đã được huấn luyện trong một thời gian dài và đã thành thạo việc điều khiển khinh khí cầu.

Nhưng, có nhiều sự khác biệt về tốc độ gió và địa hình giữa bờ biển và vùng núi, nên sau đó Lão Ưng đã tiến hành nhiều lần thí nghiệm để xác nhận số người mà mỗi khinh khí cầu có thể chịu được ở bờ biển.

Gần như là bận rộn tới tận sáng, y đã thử nghiệm hết mấy cái khinh khí cầu, tới khi xác nhận không có vấn đề gì rồi mời dừng lại.

“Đại Lưu, ngày mai tất cả mọi người sẽ tập trung tại doanh trại thủy quân để huấn luyện với thủy quân.”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía đảo Giải Kiềm, chậm rãi nói: “Huấn luyện kết thúc, đến lúc chúng ta đi tiêu diệt bọn thủy tặc rồi!"

Hai ngày sau, gần như tất cả các nhân viên hộ tống đều đã tập trung ở doanh trại thuỷ quân

Chiến đội áo giáp đen và 200 binh lính nữ chủ yếu diễn luyện trận giáp lá cà, các nhân viên hộ tống còn lại thì phân tán lên các thuyền chiến khác, trang bị điều chỉnh thử cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thuận tiện luyện tập phối hợp chiến thuật cơ bản nhất với lính thuỷ quân

“Kim tướng quân, ta nhớ rõ ngài có 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen, tại sao đến giờ lại chỉ còn hơn 200 người thế này?”

Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.

“Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi.” Kim Phi đáp.

Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi xem là nhiệm vụ gì, nhưng mà hỏi như vậy thì hơi quá giới hạn, chỉ đành nuốt nghẹn cơn tò mò vào trong đáy lòng.

Anh ta đang định nói tiếp thì chợt thấy một nhân viên hộ tống hớt ha hớt hải chạy lại, đưa cho Kim Phi một tờ giấy.

Tờ giấy rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Lão Ưng đã vào vị trí.

Kim Phi hơi nheo mắt lại, cất tờ giấy đi, nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, đêm nay hành động luôn được không?

“Có phải là hơi nóng vội không vậy?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày nói: “Các anh em hộ tống vừa mới đến được hai ngày, chỉ sợ đến cả tín hiệu cờ chuyên dụng của thủy quân cũng vẫn chưa thuộc nằm lòng, tùy tiện xuất chiến như thế này thì không được ổn thỏa cho lắm?”

“Quả thực là hơi hấp tấp, nhưng ta thật sự không có thời gian.”

Kim Phi nói: “Trịnh tướng quân yên tâm, lần này quân ta tiến công là chính, thủy quân chỉ cần giúp chúng ta phong tỏa mặt biển, không để cho đám thủy tặc chạy thoát là được.”

“Kim tướng quân, ngài biết ta không có ý này…”

Trịnh Trì Viễn muốn giải thích, lại bị Kim Phi cắt ngang.

“Ta biết nỗi lo của Trịnh tướng quân, thế nhưng ta thật sự không thể đợi thêm được nữa.”

Kim Phi nói: “Hôm nay lại có người truyền tin từ Tây Xuyên đến đây, Khánh đại nhân đã bị cách chức, ta cần phải mau chóng trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK