Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình báo do Tiểu Ngọc gửi đến cho thấy, mỗi kho lương thực đều có binh lính tư nhân canh gác.

Những binh lính tư nhân này đều được nhà buôn lương thực nuôi dưỡng, mặc dù không có biên chế, nhưng nhà buôn lương thực chịu bỏ tiền, vũ khí và trang bị của bọn họ tốt hơn binh lính ẻo lả của đám tướng lĩnh quần là áo lụa rất nhiều, hầu hết sức chiến đấu cũng mạnh binh phủ.

Tiểu đội tác chiến đi theo lộ trình tinh nhuệ rất ít, việc có thể tiêu diệt được hết đám binh lính tư nhân, chiếm lĩnh kho lương có diện tích khổng lồ, trong thời gian ngắn, là điều hết sức viển vông.

Hơn nữa, phương thức tác chiến chủ yếu của tiểu đội tác chiến đặc biệt là ném lựu đạn, dầu hỏa từ phi thuyền và khinh khí cầu, phương pháp này có thể tiêu diệt kẻ thù, nhưng không thể sử dụng để chiếm kho thóc.

Lương thực cũng được coi là chất dễ cháy, nếu ai đó vô tình ném lựu đạn hoặc dầu hỏa vào kho lương thực, rất dễ gây ra hỏa hoạn.

Cửu công chúa lập tức nhận ra nếu muốn cướp kho lương thực, không thể dựa vào tiểu đội tác chiến được, cần phải điều động đại quân, nên mới truyền tin cho Trương Lương và Khánh Hoài để họ quay lại.

Với sức mạnh phòng thủ kho lương thực, thì bọn thổ phỉ sẽ không dám tấn công kho lương thực.

Vì vậy Khánh Mộ Lam cảm thấy kế hoạch tiêu diệt thổ phỉ của Trương Lương sẽ không thành công.

Nhưng ánh mắt Kim Phi và Khánh Hoài sáng lên, bọn họ hiểu rõ ý của Trương Lương.

Trong trận chiến Cửu công chúa phản ứng hơi chậm chạp, nhưng cô ấy thấy vẻ mặt Kim Phi và Khánh Hoài không bình thường, cau mày suy nghĩ, xong đã đoán ra được.

“Không đúng, mọi người đang cười cái gì vậy?” Khánh Mộ Lam mơ hồ hỏi.

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ tốt nhất, thấy cô ấy còn chưa hiểu, lập tức nhắc nhở: “Không có thổ phỉ, thì chúng ta có thể bố trí thổ phỉ, phải không?”

“Lương huynh, có phải ý của huynh là phái người giả làm thổ phỉ, chiếm lấy kho lương thực trước, sau đó chúng ta mới tiêu diệt thổ phỉ?” Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi.

“Đúng vậy!” Trương Lương gật đầu nói: “Nhà buôn lương thực gặp thổ phỉ, chúng ta giúp bọn họ tiêu diệt thổ phỉ, nhà buôn lương thực còn có thể nói gì nữa? Nếu dám nói chúng ta cướp lương thực của bọn họ, ta dột da bọn họ!”

“Vậy còn số lương thực lấy được từ trong tay thổ phỉ thì sao? Phải trả lại cho nhà buôn lương thực sao?”

“Lương thực gì?” Trương Lương hỏi: “Chúng ta tiêu diệt thổ phỉ, chỉ bắt được thổ phỉ, không thấy lương thực.”

“Vậy các huynh cũng phải mang lương thực về chứ? Vận chuyển lương thực quy mô lớn như vậy, sao có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn nhà buôn lương thực!”

Chúng ta nhặt được lương thực trên đường tiêu diệt thổ phỉ, chúng ta nên cảm ơn thiên nhiên ban tặng, liên quan gì đến nhà buôn lương thực chứ?” Kim Phi nói.

“Thiên nhiên ban tặng…”

Khánh Mộ Lam trợn mắt, sau đó giơ ngón tay cái lên với Kim Phi và Trương Lương: “Các huynh thật lợi hại, không hổ là người tiêu diệt thổ phỉ!”

Kế hoạch của Trương Lương vô cùng đơn giản, lương thực của đám nhà buôn lương thực góp nhặt đã chất đầy như núi, không phải một hai thuyền là có thể chở hết, động thái lớn như vậy, chắc chắn không thể giấu được, đến lúc đó Kim Phi dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được chuyện mà bọn nhà buôn lương thực và đám quý tộc đứng sau sẽ làm, nhưng bọn họ không thể nói, nếu không Kim Phi có thể trả đũa bọn họ, nói bọn họ vu khống.

Nói trắng ra, cuối cùng Kim Phi cũng sẽ cướp được lương thực trong tay bọn nhà buôn lương thực, chẳng qua tốn sức hơn một chút, phải phủ thêm áo mà thôi.

Nhưng mà lớp áo này, coi như bọn nhà buôn lương thực nhìn thấu, cũng chỉ có thể giả ngu, nuốt cục tức này xuống.

Trên thực tế, Cửu công chúa càng nghiêng về đề nghị của Khánh Hoài hơn, lợi dụng thủ đoạn bí mật, để cướp lương thực từ trong tay bọn nhà buôn lương thực.

Nhưng sau khi nghe Kim Phi suy đoán về thiên tai, Cửu công chúa không dám chần chừ nữa.

Lương thực phải ở trong tay mình mới an toàn.

Những thứ khác, không quan trọng!

“Nếu mọi người không còn ý kiến gì khác, vậy chúng ta sẽ bàn bạc biện pháp cụ thể!”

Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc: “Lấy bản đồ đến đây!”

Tiểu Ngọc nhanh chóng lấy bản đồ trải ra trên bàn.

Trên bản đồ đánh dấu vị trí của mỗi kho lương, và số lượng binh lính tư nhân phòng thủ cùng với số lượng vũ khí được trang bị.

Kế hoạch tuy đơn giản nhưng lại rất khó thực hiện.

Bởi vì mỗi kho lương thực đều rất lớn, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải dùng thái độ sấm rền gió cuộn, để nhanh chóng làm tan rã sự kháng cự của binh lính tư nhân, không để cho bọn họ cơ hội đánh trả, càng không để cho bọn họ đốt kho lương, dùng mạng đổi mạng.

Điều này đòi hỏi tính chính xác của tình báo phải cực kỳ tuyệt đối.

Cùng ngày, Hầu Tử trở lại bến tàu Kim Xuyên vào ban đêm, dẫn tiểu đội trinh sát, lặng lẽ rời trại từ sau núi, lên tàu chở hàng trên sông Gia Lăng, lẻn vào Giang Nam.

Những ngày tiếp theo, tình báo cặn kẽ về khi lương thực, liên tục được truyền về từ Giang Nam.

Trương Lương và Khánh Hoài cũng hành động.

Vì để không bứt dây động rừng, nên lần hành động này phải tiến hành cực kỳ bí mật.

Những nhân viên hộ tống vừa mới trở về từ kênh Hoàng Đồng cùng với quân Thiết Lâm của Khánh Hoài, đều giống như lính trinh sát, không đi cổng chính mà lẻn ra phía sau núi vào ban đêm, sau đó theo từng đoàn tàu chở hàng đến Giang Nam.

Trong quá trình đi đường, nhân viên hộ tống ẩn núp trong khoang hàng hóa, không hoạt động trên boong thuyền.

Sau khi đến Giang Nam, họ cởi đồng phục nhân viên hộ tống xuống, mặc vào nhiều loại quần áo cũ, thừa dịp lên bờ vào ban đêm, trốn ở nơi mà lính trinh sát đã tìm thấy từ trước đó.

Vì để gây nhiễu loạn cho kẻ địch, bến tàu Kim Xuyên, lượng hàng cung cấp đến kho vẫn như cũ.

Thật ra thì Kim Phi không cần phải cẩn thận như vậy, những nhà buôn lương thực ở Giang Nam căn bản không nghĩ đến việc Kim Phi vừa đánh xong Đảng Hạng và Tần Vương, lại đánh các phiên vương ở Giang Nam, xong còn đi đối phó với bọn họ.

Vì vậy mấy ngàn nhân viên hộ tống cứ im lặng không tiếng động lẻn vào khắp mọi nơi của Giang Nam.

Sau khi đã chuẩn bị xong, họ thống nhất về thời gian và hành động.

Bờ Nam sông Trường Giang, quận Thanh Hà.

Một tòa kho lương thực ẩn hiện trong đêm.

Binh lính tư nhân trực đêm tụ tập thành từng nhóm trò chuyện trước đống lửa, không thì quấn quần áo ngủ gật, hoàn toàn không để ý trong đêm tối, có một đội ngũ đang lặng lẽ tiến đến gần kho lương thực.

Cũng không thể trách các binh lính tư nhân bất cẩn, các thế gia sau lưng nhà buôn lương thực đều là vua một vùng, trước đây khi phiên vương còn ở đó, ngay cả phiên vương cũng phải vui vẻ chào đón một vài gia chủ thế gia.

Trong tình hình như vậy, ai dám chán sống mà đến đánh kho lương thực chứ.

Tờ mờ sáng, là thời điểm tối nhất trong ngày, cũng là thời điểm mà người canh gác mệt mỏi nhất.

Nhân viên hộ tống ẩn nấp cách kho lương thực mấy chục thước, dùng nỏ của mình nhắm vào mục tiêu, binh lính tư nhân gác đêm vẫn không phát hiện ra.

Viu!

Theo luồng tên lệnh bay lên, nhân viên hộ tống đồng loạt bóp cò!

Không ai thích đêm tối, hầu hết các binh lính tư nhân đều tập trung ở gần đống lửa.

Trong bóng tối, bọn họ là mục tiêu sống.

Qua một lượt bắn, binh lính tư nhân ở vòng ngoài toàn bộ đều chết hết.

Nhân viên hộ tống lao vào trong kho thóc mà không có trở ngại gì cả.

Một binh lính tư nhân trực ca đêm qua uống nhiều quá đứng dậy đi tiểu, tình cờ nhìn thấy đám nhân viên hộ tống tiến vào kho thóc, cũng nhìn thấy binh lính tư nhân khác ngã đầy mặt đất.

Lúc đầu hắn còn mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức bị dọa sợ tỉnh cả ngủ.

Phát hiện các nhân viên hộ tống đều mặc quần áo rách rưới, hắn theo bản năng hô lên: “Các huynh đệ mau dậy đi, thổ phỉ đánh đến rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK