“Bệ hạ tha tội, Văn Nhi cũng suy nghĩ vì Đại Khang…”
“Ái phi, nàng nói gì vậy? Mau đứng lên!”
Trần Cát tự tiến lên kéo Khánh Phi dậy: “Văn Nhi làm rất tốt, con bé đánh thắng rồi!”
Nói xong, đưa mật báo cho Khánh Phi.
Khánh Phi nhận mật báo, nhìn kĩ một lần, sợ rơi mất chữ nào.
Sau một lúc lâu, hai hàng lệ chảy xuống khỏi khóe mắt.
Mấy ngày nay bà ấy vẫn luôn lo lắng sợ hãi lo lắng cho Trần Văn Nhi.
Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Ái phi, đây là chuyện vui lớn, khóc cái gì?”
Trần Cát duỗi tay lau nước mắt cho Khánh Phi: “Khóc cho lớp trang điểm nhòe hết rồi!”
“Đúng, là chuyện vui lớn, không thể khóc!”
Khánh Phi lấy khăn tay ra, cẩn thận lau khô nước mắt.
“Còn người nhà họ Khánh các nàng, cũng làm rất tốt, Khánh Hoài ở Tây Bắc giúp trẫm trấn giữ Đảng Hạng, Khánh Hâm Nghiêu ở Tây Nam trấn giữ Thổ Phiên, nên Đại Khang mới có ngày thái bình hôm nay!”
Lo lắng mấy ngày nay đều trở thành hư không, Trần Cát có vẻ hơi hưng phấn, nói cũng nhiều hơn.
Ngày thường cho dù ông ta có thích nhà họ Khánh, cũng không thể nói thẳng rõ ràng như vậy.
“Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, làm thần tử, đây là chuyện nên làm trong bổn phận của Khánh Hoài và Hâm Nghiêu!”
Trong lòng Khánh Phi vui mừng, nhưng ngoài miệng lại cực kì khiêm tốn.
“Nói rất đúng, nếu văn võ cả triều đều có thể giống như nhà họ Khánh các nàng, trẫm còn phải lo lắng vất vả gì nữa?”
Trần Cát nói: “Đáng tiếc Văn Nhi là nữ nhi, nếu là nam tử, trẫm nhất định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Văn Nhi!”
“Bệ hạ, những lời này xin đừng nói bậy,” Khánh Phi nói: “Trong triều đã có rất nhiều người không hài lòng với Văn Nhi rồi, nếu những lời này của bệ hạ truyền ra ngoài, bọn họ sẽ chỉ trích mách lẻo đấy!”
“Văn Nhi là đứa trẻ tốt, bọn họ chỉ ghen ghét thôi.”
Trần Cát cười nói: “Ái phi, nàng lại sinh thêm một đứa con trai cho trẫm đi?”
Trên mặt Khánh Phi đỏ bừng, cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Thời đại phong kiến đa phần đều tảo hôn, mười mấy tuổi Khánh Phi đã sinh Cửu công chúa, bây giờ mới có hơn ba mươi.
Ngày thường cũng chăm sóc cơ thể tốt, lúc này vừa có nét thẹn thùng của thiếu nữ, vừa tản ra sự hấp dẫn thành thục.
Hơn nữa xà phòng thơm gần đây Quan Hạ Nhi mới đưa, khiến Trần Cát đã sớm quen nhìn các mỹ nhân cũng không khỏi có chút rung động lung lay.
Dù sao thời gian cách lúc lên triều vẫn còn dài, Trần Cát bế ngang Khánh Phi lên, vào phía sau màn che.
…
Giờ mão, các triều thần chạy tới điện Hoằng Đức, phát hiện hoàng đế đã ngồi trên ghế rồng, đều hơi bất ngờ.
Dựa theo quy củ, thông thường hoàng đế đều đợi các đại thần tới đông đủ mới xuất hiện.
Nhưng Trần Cát không chờ được nữa, muốn chia sẻ tin thắng lợi với các đại thần, nên đã tới từ sớm.
Sau khi bắt đầu lên triều, thượng thư bộ Hộ bên phái chủ hòa bước ra khỏi hàng đầu tiên.
“Bệ hạ, tình thế Tây Xuyên nguy cấp, không thể kéo dài hơn được nữa! Xin bệ hạ nhanh chóng quyết định, phái người tới Tây Xuyên tìm Gada nghị hòa!”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
Các đại thần khác bên phái chủ hòa cũng lần lượt bước ra khỏi hàng.
Đại thần phái chủ chiến đang chuẩn bị phản bác đối phương, lại nghe thấy thái giám đột nhiên vung một roi.
Đây là biểu thị hoàng đế có chuyện muốn nói, các đại thần lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Trần Cát ngồi trên chỗ cao nhất.
“Các ngươi không cần tranh luận nữa!”
Trần Cát đứng dậy nói: “Đêm qua trầm đã nhận được tin Vũ Dương truyền tới, quân Thổ Phiên đã bị công phá, quân ta giết hết hai mươi ngàn binh tinh nhuệ của chúng, tướng Thổ Phiên cũng bị chém chết rồi!”
“Cái gì?”
Cho dù phái chủ hòa hay phái chủ chiến, đều bị tin này làm cho chấn động.