Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Thiên Tầm đã cõng Kim Phi về nhà, nhưng người dân tụ tập dưới đài vẫn chưa giải tán.
“Hòm nay Kim tiên sinh làm sao vậy?”
“Không biết.”
“Có phải vừa rồi Kim tiên sinh đã khóc không?”
“Hình như vậy.”
“Phi ca trước giờ chưa từng uống rượu, ca hát, nhưng hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, hát lâu như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn fôi!”
Nhân viên hộ tống và đám dân làng ở dưới bàn luận sôi nối.
Bọn họ cũng đoán được là có chuyện nhưng cụ thể là chuyện gì thì bọn họ không biết.
Một số dân làng quen biết Tiếu Ngọc chạy tới đại đội phụ nữ để tìm Tiểu Ngọc hỏi thăm một chút, nhưng Tiểu Ngọc lại không có ở đó.
Lúc này, Tiểu Ngọc và đám Quan Hạ Nhi đang vây quanh mép giường, lo lắng nhìn Kim Phi.
Vừa nãy, Ngụy Vô Nhai vẫn chưa đi, lúc này, ông ấy đang bắt mạch cho Kim Phi.
Thấy Ngụy Vô Nhai thu tay lại, Quan Hạ Nhi
vội vàng hỏi: “Ngụy tiên sinh, đương gia thế nào rồi?”
“Không có gì đáng lo ngại, chỉ là uống quá nhiều rượu, lại bị Thiên Tầm phu nhân đánh ngất, giải rượu xong là ổn.”
Ngụy Vô Nhai nói: “Mọi người ở lại trông nom, cấn thận y nôn rượu trong lúc ngủ, rồi bị sặc mất.”
“Để ta trông cho!”
Quan Hạ Nhi, cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm đồng thanh.
“Hai vị tỷ tỷ, các người đêu đang mang thai, không thể để hai người cực khổ được, hơn nữa, người là do ta đánh, cứ để ta trông cho.”
“Thiên Tầm phu nhân cũng đừng nên tự trách mình, Kim tiên sinh vừa rồi nổi cơn thịnh nộ, nếu không phải cô đánh ngất y, cơn giận dồn nén trong lòng còn phiền phức hơn bây giờ nhiều!”
Ngụy Vô Nhai hỏi: “Chẳng phải Kim tiên sinh và Phạm tướng quân không thân lắm sao? Tại sao lại buồn đến mức này chứ?”
“Phu quân và Phạm tướng quân cũng không có quan hệ sâu sắc, chắc chỉ là quen biết mà thôi.” Cửu công chúa trả lời: “Phu quân buồn bực về những chuyện xảy ra với Phạm tướng quân, buồn bực vì mấy chục ngàn người không chết
trên chiến trường, không trở về trong sự vẻ vang mà lại chết thảm trong âm mưu của kẻ phản đồ!”
“Haiz…” Ngụy Vô Nhai thở dài: “Sau khi tiên sinh tỉnh lại, các vị hãy khuyên nhủ ngài ấy một chút.”
“Chuyện này không thế nào khuyên can, chỉ có máu tưoi của kẻ phản đồ mới có thế dập tắt lửa giận của phu quân!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Ngụy Vô Nhai cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo trong lời nói của cửu công chúa, lại thở dài, rồi lặng lẽ thu dọn hòm thuốc của mình.
‘Vũ Dưong tỷ, Thiết đại nhân cầm tấu chưong chờ bên ngoài đã lâu rồi, chắc là có chuyện quan trọng muốn tìm tỷ!”
Bắc Thiên Tầm nói: “Tỷ đi làm việc trước đi!”
Cửu công chúa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Thiết Thế Hâm ôm một chồng tấu chương, căng thẳng tới mức đi qua đi lại không ngừng.
Suy nghĩ một lát, cô ấy nói: “Vậy thì vất vả cho Thiên Tầm muội muội rồi, ta xử lý xong công vụ sẽ tới ngay!”
“Không sao!”
Bắc Thiên Tầm tiễn cửu công chúa ra cửa phòng.
Sau đó bất kể cô ấy có khuyên nhủ thế nào, Quan Hạ Nhi vẫn không muốn đi, mà chỉ lấy khăn lông nóng tới, cấn thận lau trán và cổ cho Kim Phi như lúc ban đầu mới thành hôn.
Thấy vết thương trên tay Kim Phi, nước mắt đau lòng lại rơi xuống.
Sau khi Cửu công chúa ra ngoài, cô ấy không quan tâm tới Thiết Thế Hâm mà nhìn châu Nhi: “Đi nói với Trần Văn Viễn, trâm truy phong Phạm tướng quân thành Văn Chính – Võ An Vương anh dũng đấu vì chính nghĩa!”
Thời đại phong kiến, thụy hào – danh hiệu sau khi chết là sự khái quát công lao và thị phi cả một đời.
Ví dụ như Văn Vương và Vũ Vương trong lịch sử của Kim Phi đều là ca ngợi công đức cả đời của đế vương, thuộc về thượng thụy.
“Lệ” và “Dương” trong thụy hào của Chu Lệ Vương và Tùy Dương Đế đều đại biểu cho tàn bạo, thuộc về hạ thụy.
Không chỉ đế vương sau khi chết mới có thụy hào, rất nhiều người có đóng góp lớn lao ở một phương diện nào đó sau khi qua đời cũng sẽ được truy phong thụy hào.
Mục tiêu mà rất nhiều quan văn võ tướng ở thời đại phong kiến dành trọn đời đế theo đuổi chính là thượng thụy.
Văn Chính và Võ An gẵn như là thụy hào cao nhất của văn thần võ tướng, người bình thường có được cái này đã có thế được ghi danh vào sử sách.
Mà Cửu công chúa lại cho Phạm tướng quân cả hai thụy hào này.
Đây là lần đầu tiên có chuyện này từ khi Đại Khang lập quốc tới giờ.
Châu Nhi nghe vậy, không khỏi nhíu mày, ngay sau đó vội vàng cúi đầu.
Thiết Thế Hâm ôm tấu chương đứng một bên chợt ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn cửu công chúa.
Đối với Thiết Thế Hâm, cửu công chúa không phải đang truy phong cho Phạm tướng quân, mà là đang phong thần!
Trên thực tế, sau khi cửu công chúa hiểu được hàm nghĩa trong tiếng hát của Kim Phi, cô ấy đã quyết định đấy Phạm tướng quân lên thần đàn!
Dù tiêu cục Trấn Viễn hiện tại đã có thể ngạo nghễ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trên phương diện võ lực, nhưng thống trị thiên hạ khó hơn chinh phục thiên hạ, trước mắt, Đại Khang mới cần một vị anh hùng như vậy để đoàn kết lòng dân và khơi dậy lòng căm thù giặc của dân chúng.
cửu công chúa tin rằng, Kim Phi sẽ không phản đổi quyết định này của cô ây.
Châu Nhi nén lại sự khiếp sợ trong lòng, tung người nhảy ra khỏi tiểu viện, cưỡi con ngựa ở trước cổng, chạy ra khỏi làng.
Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên lúc này đang bận rộn vô cùng.
Trần Văn Viễn kêu gọi các ký giả đàm phán với đội Chung Minh, yêu cầu thông tin cụ thể.
Sau khi Triệu Nhạc biết tin cửu công chúa truy phong, kích động tới mức suýt nữa ngất đi, sau đó nén lại đau thương, vừa ho ra máu vừa nhanh chóng sửa lại sự tích bình sinh của Phạm tướng quân.
Đợi tin tình báo về đã là chập tối.
Sau khi chắc chắn tình báo không sai, Trần Văn Viễn lập tức xóa nội dung ban đầu của bộ phận thời sự và quân sự, đồng thời ra lệnh cho xưởng in làm thêm giờ cả đêm đế in lại tin tức thành Vị Châu bị công phá.
Công nhân phụ trách điêu khắc làm việc cả ngày, mệt mỏi sắp chết, vất vả lắm mới được tan ca, kết quả lại có thông báo phải làm thêm giờ, họ vốn đang rất tức giận, nhưng khi thấy nội dung tin tức, vẻ mặt mỗi người đều yên lặng, không đợi Trần Văn Viễn tới thúc giục mà tự giác trở lại phân xưởng.
Tin mới hôm nay là do Trần Văn Viễn tự viết, anh ta vốn dĩ thường viết truyện nên biết cách làm động lòng người.
Khi biết việc truy phong của cửu công chúa, Trần Văn Viễn đã đoán được ngay dụng ý của Kim Phi và Cửu công chúa.
Tin mới hôm nay được viết dựa trên sự tích bình sinh của Phạm tướng quân, có thể nói một cách khách quan và công bằng nhưng lại khôn khéo phóng đại ưu điểm của Phạm tướng quân, và sự bi tráng của quân Phạm Gia.
Phía dưới bản tin còn kèm theo bài hát “Tinh Trung Báo Quốc” mà Kim Phi hát buổi chiều hôm đó.
Không chỉ có tòa soạn nhật báo Kim Xuyên và xưởng in bận rộn, trụ sở chính của đoàn ca múa Kim Xuyên cũng náo loạn cả lên.
Chiều đó, lần đầu tiên Thanh Diên nghe được “Tinh Trung Báo Quốc” đã nhận định bài hát này là Kim Phi đặc biệt hát cho những tướng sĩ đang tác chiến ở phía Bắc!
Cô ấy phải khiến cho bài hát này lan truyền ra toàn bộ Đại Khang.
Sau khi Bắc Thiên Tầm ôm Kim Phi trở về phòng, Thanh Diên lập tức hạ lệnh triệu tập tất cả các thành viên của đoàn ca múa trở về.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung tại phòng luyện ca, học hát cùng Thanh Diên.
Giai điệu “Tinh Trung Báo Quốc” không quá phức tạp, rât nhiều nhân viên hộ tống và dân làng chiều đó đứng dưới đài đều học được.
Đối với thành viên đoàn ca múa được học ca hát từ nhỏ mà nói thì việc học lại càng đơn giản hơn.
Nhưng điều khiến Thanh Diên không hài lòng là đa số thành viên đoàn ca múa đều xuất thân từ thanh lâu, hát một sổ bài hát và thơ ca thì không thành vấn đề, nhưng đế các cô ấy hát “Tinh Trung Báo Quổc” thì hoàn toàn không thể ra được khí thế hào hùng đó.
Lúc ra ngoài hóng mát, cô ấy vô tình nghe được nhân viên hộ tổng canh cửa cũng hát theo.
Dù hát không hay bằng thành viên đoàn ca múa nhưng vì nhân viên hộ tống đã từng đi lính, nên có thể hòa mình với lời ca, khiến cho câu hát trở nên vô cùng có cảm xúc.
Thanh Diên chợt vỗ đầu một cái, xoay người chạy tới phòng làm việc của Tiếu Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK