Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng công tử, mau cất nó đi!"

Kim Phi đứng dậy: "Xưởng đóng thuyền là cơ nghiệp tổ tiên của nhà họ Hồng, dù thế nào đi nữa nó cũng là của nhà họ Hồng các ngươi, ta cần khế ước nhà của người làm cái gì?”

“Tiên sinh, nếu như không có ngài, cả đời này nhà họ Hồng bọn ta cũng không thể trả hết món nợ được, thậm chí cả nhà cũ cũng không còn hy vọng lấy lại được nữa, chứ nói gì đến xưởng đóng thuyền đây?”

Hồng Đào Bình nói: “Ta đã không còn nhớ ngài đã đầu tư vào xưởng đóng thuyền bao nhiêu bạc, thép, gỗ và các vật liệu khác nữa, dù sao thì nó cũng phải là một con số khổng lồ.

Mặc dù xưởng đóng thuyền này mang tên ‘Xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng’, nhưng ta thực sự rất xấu hổ.”

“Hồng công tử nói thế là quá coi thường bản thân mình rồi.” Kim Phi nói: “Ngươi cũng biết tình huống lúc ta tìm đến ngươi như thế nào mà, nói trắng ra, lúc đó ngoại trừ tiền ra ta không có gì cả.

Ngươi là người đã cho mọi người không quản ngày đêm dựng nên xưởng đóng thuyền này, cũng là nền móng vững chắc cho xưởng đóng thuyền, không có ngươi thì cũng không có Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3, cũng sẽ không có ca-nô.

Không có Trấn Viễn số 2, Trấn Viễn số 3 và ca-nô, chúng ta sẽ không thể bảo vệ được thành Du Quan, cũng khó có thể đảm bảo nguồn cung cấp vật liệu trong cuộc chiến ở Hi Châu!

Có thể nói rằng, nếu không có Hồng công tử và xưởng đóng thuyền này của ngươi, tình hình của Xuyên Thục sẽ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều!”

Thực ra thì với địa vị hiện tại của Kim Phi, y đã là người tạo ra quy tắc.

Nếu y thực sự có âm mưu với xưởng đóng thuyền, dù không có khế ước nhà đất, giấy tờ hay con dấu, y cũng có thể cướp xưởng đóng thuyền đi như thường.

Hồng Đào Bình cũng biết việc này, nhưng thái độ của Kim Phi lại làm cho anh ta rất hài lòng.

“Tiên sinh, mấy câu này của ngài đang tâng bốc ta!” Hồng Đào Bình hơi ngượng ngùng xua tay: “Nếu nói ngài không biết đóng thuyền thì cả Đại Khang này sẽ không có người thứ hai dám nói rằng mình biết đóng thuyền!”

“Ta chỉ biết vẽ bản vẽ giấy với lý luận suông mà thôi, nếu để ta tự mình làm thật ta sẽ lóng ngóng ngay.” Kim Phi cười nói: “Những lời vừa rồi là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của ta.”

Cũng không phải do Kim Phi khiêm tốn.

Mặc dù y biết kết cấu thân thuyền, cũng biết vẽ bản vẽ, nhưng nền công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, có rất nhiều công nghệ lẫn vật liệu đóng thuyền mà Kim Phi không hề biết.

Để y tự mình xây dựng một xưởng đóng thuyền, e rằng sẽ không thể tìm được đầu mối trong một khoảng thời gian ngắn được.

Hồng Đào Bình đã học cách đóng thuyền từ nhỏ, thế nên lần này anh ta rất quen thuộc.

Xưởng đóng thuyền có thể được xây dựng và đưa vào sử dụng nhanh như vậy, ngoài việc Kim Phi cung cấp đầy đủ nguyên liệu ra đều công của Hồng Đào Bình.

“Hồng công tử, ngươi cất vật này đi đi, xưởng đóng thuyền này là do ngươi xếp từng viên gạch lên mà thành, dù thế nào đi nữa, đất dựng xưởng đóng thuyền cũ lẫn xưởng đóng thuyền này đều của nhà họ Hồng.”

Kim Phi nói: “Tiểu Bắc sẽ tìm một người thích hợp đến quản lý xưởng đóng thuyền, sau này chúng ta chỉ cần tập trung vào việc đóng thuyền là được, mấy chuyện vặt vãnh kia cứ giao cho người khác làm.”

“Được, sau này ta sẽ học theo tiên sinh, tập trung vào quản lý công nghệ, bỏ qua mấy chuyện khác tránh việc càng làm càng sai.”

Hồng Đào Bình cất đóng giấy tờ, nhưng vẫn để con dấu lại: “Tiên sinh, đây là con dấu của xưởng đóng thuyền, có rất nhiều giấy tờ cần phải dùng đến nó, ngài mang theo đi.”

“Được.” Lần này Kim Phi không từ chối nữa, đưa tay nhận lấy con dấu.

Nói cũng đã nói rồi, nói nữa sẽ thành dư thừa. Bởi vậy Kim Phi mới đổi chủ đề, nói đến chuyện đóng thuyền.

Nói đến chuyện đóng thuyền, ánh mắt Hồng Đào Bình lập tức sáng lên, kéo Kim Phi đi vào phòng thí nghiệm, mãi đến chiều mới thả Kim Phi đi.

Đó là do Kim Phi đã chủ động kiến nghị rằng y lo cho món cháo của Đường Tiểu Bắc nấu, nếu không, e rằng Hồng Đào Bình sẽ kéo y ở lại nói chuyện tới nửa đêm.

Đi ra khỏi nhà họ Hồng, Kim Phi lập tức nhìn thấy hai chiếc xe ngựa kéo rong biển vào doanh trại nhân viên hộ tống.

Kim Phi đi theo, lại phát hiện ra thao trường các nhân viên hộ tống thường huấn luyện đã bị lấp đầy bởi ván gỗ và chiếu.

Các nhân viên hộ tống liên tục tát nước trong hai cái giếng bên cạnh thao trường lên bánh xe, một vài nhân viên hộ tống khác còn xách thùng nước đến cạnh các tấm ván gỗ và chiếu để thủy quân làm sạch rong biển.

Trên các tấm ván gỗ và chiếu ở phía tây cũng có hơn chục cái bàn xếp cạnh nhau, nhà bếp của nhân viên hộ tống vung dao lớn, cắt rong biển được thủy quân làm sạch thành từng ô vuông nhỏ bằng mấy viên mạt chược.

Toàn bộ thao trường tấp nập người qua kẻ lại, rộn ràng ngất trời.

Đường Tiểu Bắc đứng trên mép bục gỗ ở thao trường, nói gì đó với Trịnh Trì Viễn.

“Tướng công, chàng về rồi!”

Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi đang đi tới, vội vàng bước lên vài bước đón tiếp, xác nhận xung quanh không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”

“Rất thuận lợi.” Kim Phi kể lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Hồng Đào Bình.

“Hồng công tử dứt khoát giao con dấu ra làm gì?” Đường Tiểu Bắc hơi ngạc nhiên.

“Hồng công tử là một người mộc mạc, không có tâm địa gian xảo, anh ta chỉ muốn đóng thuyền mà thôi.”

Kim Phi nói: “Muội không biết hồi nãy khi nói đến chuyện đóng thuyền, hai mắt anh ta sáng thế nào đâu, anh ta kéo ta lại nói ý tưởng của anh ta, suýt tí nữa ta đã không về được rồi.”

“Có nhiều người giỏi giả vờ lắm.” Đường Tiểu Bắc hỏi: “Xưởng đóng thuyền này không chỉ tạo ra Trấn Viễn số 3, còn sản xuất ra rất nhiều ca-nô, sau này còn sản xuất ra thuyền lầu và thuyền bọc thép, nó có tầm quan trọng rất lớn, hay là, cứ để Hàn đại ca cho người đến giám sát?”

Kim Phi hiểu được mấy lời bóng gió này của Đường Tiểu Bắc.

Hồng Đào Bình là người phụ trách xưởng đóng thuyền, có thể anh ta có thiếu sót trong việc quản lý nhưng anh ta lại rất nghiêm túc trong việc đóng thuyền.

Anh ta đã giám sát việc xây dựng Trấn Viễn số 3, Hồng Đào Bình biết rất rõ bản vẽ ca-nô, thuyền lầu và thuyền bọc thép, kết cấu của xưởng đóng thuyền mới lẫn ròng rọc kéo tay.

Một khi Hồng Đào Bình phản bội, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn việc Ngụy Lão Tam phản bội lúc trước rất nhiều.

Mặc dù Kim Phi vẫn một lòng tin tưởng Hồng Đào Bình, nhưng y lại rất sợ mình nhìn lầm người.

Do đó y không phản đối đề nghị của Đường Tiểu Bắc, gật đầu nói: “Muội xem rồi sắp xếp đi.”

Nói xong chuyện của Hồng Đào Bình, Kim Phi lại hỏi: “Bên này của muội tiến triển sao rồi?”

“Cũng rất thuận lợi.” Đường Tiểu Bắc nói to lên: “May có Trịnh tướng quân hỗ trợ, nếu không ta không có cách nào tìm được lượng rong biển lớn như vậy trong một thời gian ngắn được.”

Vừa rồi khi Đường Tiểu Bắc đi tới đón Kim Phi, Trịnh Trì Viễn cũng biết bọn họ đang nói chuyện riêng nên biết điều không đi theo.

Hiện tại, khi nghe thấy Đường Tiểu Bắc chủ động nhắc đến mình, anh ta biết họ đã nói chuyện riêng xong, đi tới cười nói: “Phu nhân quá lời rồi, ngài với tiên sinh cũng làm vì người dân ở Đông Hải mà, dù công hay tư ta đều sẽ dùng hết sức phối hợp!

Tiên sinh, ngài xem xem nhiêu đây rong biển có đủ chưa, nếu không đủ ta lập tức cho người đi hái tiếp!”

“Đủ rồi, đủ rồi!” Kim Phi cười xua tay.

Mặc dù những nơi khác không có nhiều rong biển như đảo Mạo Lãng, nhưng Trịnh Trì Viễn cử rất nhiều thuyền đi ra ngoài nên hái về cũng không ít.

Giờ đây chỗ nào trong sân cũng có rong biển, vẫn còn vài xe ngựa vẫn chưa được tháo xuống ở mảnh đất trống bên cạnh.

Dù chỉ ăn mỗi rong biển, thì nhiêu đây cũng đã đủ cho tất cả công nhân trong xưởng đóng thuyền và nhân viên hộ tống ăn trong mấy ngày.

Nhưng không thể chỉ ăn rong biển được, vì thế Kim Phi mới quay sang hỏi Đường Tiểu Bắc: “Chuẩn bị lương thực xong chưa?”

“Xong cả rồi!” Đường Tiểu Bắc nói: “Ta đã dặn người phụ trách lều cháo, chuẩn bị nhiều cháo hơn, dù có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa cũng có thể cho các nhân viên hộ tống ăn trễ một xíu, cứ cung cấp cho bên lều cháo trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK