“Sao y có thể đi nhanh như vậy được?”
Phùng tiên sinh nhìn vào tờ giấy vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ.
Ngày hồm qua, ông ta vừa mới nhận được tin Kim Phi đã tới Du Châu, mới qua một ngày mà y đã tới Kim Xuyên.
Chưa kể đi ngược dòng, cho dù y có cưỡi ngựa chạy như điên trên Trung Nguyên cũng không thể nhanh như vậy được!
“Thám tử nói Kim Phi ngồi trên một chiếc thuyền rất kỳ lạ, đầu thuyền có hai cái sừng, một cái nhả ra khói trắng xóa, cái còn lại bốc ra khói màu đen, chạy nhanh hơn cả ngựa chiến!” Thuộc hạ trả lời.
“Một con thuyền kỳ lạ chạy ngược dòng còn nhanh hơn cả ngựa chiến sao? Kim Phi đúng là một tên quái thai!”
Phùng tiên sinh hỏi: “Làng Tây Hà bên kia ra sao rồi, khi nào có thế đánh hạ?”
“Chuyện này…”
Thuộc hạ cúi đầu nói: “Mấy người ở làng Tây Hà là một lũ điên, đàn ông đánh xong thì phụ nữ cũng xông lên, mấy phụ nữ ở đó giống như không thiết sống nữa, chân đã bị chặt đứt rồi mà vẫn ôm chặt người của chúng ta liều chết!”
“Ta không quan tâm mấy cái đó, thứ ta cần là kết quả!”
vẻ mặt Phùng tiên sinh dữ tợn: “Trước khi Kim Phi về, phải đánh hạ được làng Tây Hà! Nếu không, đừng hòng một ai trở về Thổ Phiên nữa!”
“Rõ!”
Thuộc hạ xoay người chạy ra ngoài.
Làng Tây Hà, cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng nhận được tin của nhân viên hộ tống.
Biết được Kim Phi đã tới được bến tàu, cả làng dều vui mừng.
Mấy ngày trước chiến đấu quá ác liệt, quân địch dùng khinh khí cầu để tới đây, các nhân viên hộ tống rút về dưới hầm, đợi cho tới khi khinh khí cầu bay đi, mới ra ngoài chém giết đoạt lại trận địa
Mỗi một đỉnh núi phải trải qua ít nhất mười mấy lần đổi chủ!
Đánh tới bây giờ, không còn nhiều nhân viên hộ tống trong làng còn có thể đứng lên danh tiếp.
Nhân viên hộ tống đánh xong, các nữ công nhân của xưởng dệt và núi Thiết Quán cũng xông lên.
Nữ công nhân ở hai nơi này luôn cạnh tranh với nhau, lên chiến trường vẫn như thế.
Sau khi khinh khí cầu bay đi, nếu nữ công nhân bên nào đoạt lại được trận địa nhưng tốc độ chậm thì sẽ bị nữ công nhân bên kia cười nhạo.
Điều này đã khiến nữ công nhân lên chiến trường còn liều mạng hơn cả nam binh.
Cửu công chúa đã chuẩn bị xong việc rút lui khỏi
làng, sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch trên đường, thế mà các nữ công nhân đã mạnh mẽ bảo vệ được lối vào cửa làng.
Nhưng họ cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Số nữ công nhân xưởng dệt và núi Thiết Quán bị thương cộng lại phải lên tới một nghìn người.
Mấy nghìn người còn lại có tới một nửa cũng bị thương với mức độ khác nhau, chẳng qua là họ vần kiên trì chiến đấu.
Thép quá lửa dề gãy, ngọc cứng thì dề vỡ, hầu hết các tướng quân đều hiểu được đạo lý đánh một tiếng trống, khí thế tăng lên, đánh hai tiếng, khí thế suy giảm, đánh ba tiếng, khí thế không còn, nếu đó chỉ là một trận đấu bình thường, gặp phải cảnh vệ kiên cường như vậy, bên tấn công sẽ dừng lại một thời gian, tiêu hao nhuệ khí của quân địch.
Nhưng Phùng tiên sinh lại không chờ được, nên kẻ địch cứ tấn cồng như lũ quét, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau như không có điểm dừng.
Suy cho cùng, các nữ cồng nhân cũng không phải binh lính chuyên nghiệp, họ kiên trì được tới tận bây giờ là vì sự can đảm và canh tranh với nhau.
Nhưng trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, không ít người cảm thấy mệt mỏi.
Thương vong ngày một tăng lên, tinh thần cũng bắt đầu đi xuống.
Đến khi nghe tin Kim Phi sắp trở về, các nữ công nhân bồng nhiên như có người đáng đế tin cậy.
Tin tức truyền ra trong làng, dân làng cũng phấn khởi theo.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, nữ công nhân chịu trách nhiệm canh gác bắt đầu bắn những mũi tên lệnh.
ở phía Bắc của làng, khinh khí cầu dày đặc che kín nửa bầu trời.
“Chúng điên fôi sao, thả nhiều khinh khí cầu như vậy làm gì?”
“Chắc chắn là chúng biết tiên sinh sắp trở về, biết bản thân chắc chắn sẽ bại trận nên mới giãy giụa lần cuối đấy!”
“Khinh khí cầu Tân này bay hơi chậm, còn hơi chao đảo nữa!”
“Thật là… Trời ơi, các ngươi nhìn kỹ cái rổ đi, sao lại có nhiều người ngồi trên đó vậy?”
“Chúng dùng hết dầu hỏa rồi nên giờ cho người nhảy xuống đè bẹp chúng ta à?”
“Mặc kệ chúng muốn làm gì, chúng ta chỉ cần gắng qua đợt này nữa là được, chờ tiên sinh về thì chúng chết chắc!”
“Đúng đấy, cho dù có chuyện gì cũng phải kiên trì!”
Lúc này các nữ công nhân đã trốn vào đường hầm, một số người còn ở ngoài cửa nhìn về phương trời phía Bắc, thảo luận sôi nổi.
Nhưng lại có một nữ nhân viên hộ tống cau mày.
Cô ấy từng đi theo Lão ưng làm phi công, cũng từng tham gia chiến dịch giải cứu kinh thành.
Thấy khinh khí cầu của quân địch chở nhiều người như vậy cô ấy càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành cắn răng lao ra ngoài cửa đường hầm.
‘Viên Viên, khinh khí cầu sắp tới rồi, ngươi đi đâu vậy?”
Một nữ công nhân thấy vậy thì hét lên.
“Ta có việc phải báo cho phu nhân, các ngươi đợi một lát, báo cáo xong ta sẽ về ngay!”
Nữ nhân viên hộ tống trả lời fôi chạy như bay về làng.
“Cồ ấy sợ à?” Một nữ công nhân nhỏ giọng hỏi.
“Nói gì thế, mấy ngày nay mọi người cũng thấy Viên Viên trên chiến trường như thế nào, lần nào cũng xông ra đầu tiên mà?”
Chiến trường là nơi dễ bồi dưỡng tình cảm nhất, trải qua vài ngày đong sinh cộng tử, rất nhiều nữ công nhân và nhân viên hộ tống có tình đồng đội sâu sắc.
Một nữ cồng nhân nghe thấy có người nói xấu nữ nhân viên hộ tống kìa thì lập tức lên tiếng bênh vực: ‘Viên Viên là phi công, là nhân tài được bồi dưỡng đặc biệt đấy, nếu cô ấy muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, sẽ không chờ tới bây giờ!”
‘Ta chỉ nói bừa thôi, sao ngươi phải tức giận thế
chứ?’
“Nói bừa cũng không được!”
Viên Viên không biết bạn thân đang còn bênh vực mình, cô ấy vừa nhìn khinh khí cầu trên trời vừa chạy như bay về làng.
Đi qua một căn nhà ngói, cõ ấy hỏi người người dân làng đang trốn ở trong: “Phu nhân đang ờ đâu?”
Họ là đội đánh hổ của làng, nếu nữ công nhân thất thủ, họ sẽ phụ trách bắn tỉa những kẻ địch tiến vào làng, yểm hộ các nữ công nhân rút về làng.
“Sao bọn ta biết được chứ?” Dân làng lắc đầu trả lời.
Để phòng ngừa gián điệp, thời gian gần đây, tung tích của Quan Hạ Nhi và cửu công chúa phải được giữ bí mật với bên ngoài, dân làng biết hai người vẫn ở trong làng, nhưng cụ thể là ở ngôi nhà nào thì hầu hết mọi người đều không biết.
Viên Viên đang không biết phải làm thế nào, chợt cô nhìn thấy Tiểu Ngọc dần người từ ngõ nhỏ sát vách đi tới.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!”
Viên Viên vội đuổi theo.
“Viên Viên, sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Ngọc dừng lại, nhìn Viên Viên rồi hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Lần này trên khinh khí cầu của địch có rất nhiều người, ta nghi ngờ chúng muốn thả người vào làng!”
Viên Viên sốt ruột nói: “Ngươi nhất định phải báo cho phu nhân, để người chuẩn bị sớm!”
“Thả người?” Tiểu Ngọc không phải phi công, không hiểu từ này có nghĩa là gì.
“Là khi khinh khí cầu bay qua mục tiêu, người bên trên sẽ trượt theo dây thừng trượt xuống!”
Viên Viên giải thích: “Lần trước chúng ta ở kinh thành đã đáp xuống kinh thành bằng cách này để cứu giá hoàng cung đấy!”
“Ta biết rồi!”
Bây giờ Tiếu Ngọc mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn dề, vồ vai Viên Viên fôi xoay người chạy đi.
Cô ấy tới đây vốn để chuẩn bị đi tiền tuyến, nhận được tin này thì lập tức chạy về làng tìm cửu công chúa.
Sau khi nghe Tiểu Ngọc giải thích, cửu công chúa nhanh chóng lấy kính viễn vọng ra, nhìn về phía Bắc.
Quả nhiên, trong rố khinh khí cầu của kẻ địch chật ních binh lính, nhìn rất bất thường.
‘Viên Viên lo lắng là đúng đấy, chúng ta không thể không đề phòng!”
Cửu công chúa quả quyết nói: “Tiểu Ngọc, nhanh chóng phái người từ tiền tuyến điều động cung nỏ hạng nặng trở về, bố trí những khu vực trọng yếu trong làng!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK