Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc chuỗi oanh tạc, nhà cửa trên đảo Mạo Lãng đều bị san bằng, gần như toàn bộ đất đai có thể nhìn thấy đều bị cày xới, toàn bộ cây cối và cỏ dại trên đảo đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại một hòn đảo trơ trụi.

Đảo Mạo Lãng chỉ là một hòn đảo bình thường, không có hang động, cướp biển không có nơi ẩn náu, sau vụ đánh bom, gần như toàn bộ cướp biển đều bị tiêu diệt.

Ngay cả những người may mắn sống sót cũng bị nhân viên hộ tống và thủy quân giết chết sau khi đổ bộ lên đảo để dọn dẹp chiến trường.

Khi nhìn thấy thương vong của đôi bên, Kim Phi biết Trịnh Trì Viễn vì sao lại kích động như thế.

Theo thống kê của các chiến sĩ thủy quân dọn dẹp chiến trường, lần tiêu diệt thổ phỉ này đã tiêu diệt hơn 3.000 tên cướp biển, bên ta không có ai thiệt mạng, chỉ có hai người vô tình bị ngã và bị thương nhẹ.

Không chỉ vậy, tổng số tàu cướp biển bị bắt giữ lên tới hơn một trăm chiếc, nhiều tàu cướp biển còn chứa rất nhiều vàng, bạc, tiền đồng và một lượng lớn lương thực.

Quả thực có thể nói là thắng to.

“Đánh được lắm,” Kim Phi cũng khá vừa lòng với kết quả trận chiến.

Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì lại càng kính sợ Kim Phi hơn.

Anh ta đã phụ trách thủy quân nhiều năm như vậy, không biết đã đấu tay đôi với cướp biển bao nhiêu lần, lần này là trận chiến vui sướng tràn trề nhất.

Quân ta chỉ có hai người bị thương nhẹ, không có ai thiệt mạng nhưng hơn 3.000 tên địch bị tiêu diệt.

Thành tích như vậy đủ để Trịnh Trì Viễn chém gió cả đời, nhưng khi đến chỗ Kim Phi, anh ta lại chỉ nhận được đánh giá "được lắm”.

Có điều ngẫm lại thành tích trước đây của Kim Phi, Trịnh Trì Viễn lại thấy xuôi xuôi.

So với những trận chiến mà Kim Phi đã đánh trước đó, lần tiêu diệt thổ phỉ này quả thực không đáng nhắc tới.

“Đội đánh bắt chuẩn bị thế nào rồi?” Kim Phi đặt báo cáo chiến đấu xuống vừa hỏi.

“Các trưởng lão trong tộc đã thống kê số ngư dân và thuyền đánh cá đã đăng ký vào đêm hôm trước, những chiếc thuyền đánh cá cần sửa chữa cũng đã được chuyển đến xưởng đóng thuyền ngày hôm qua!"

Trịnh Trì Viễn trả lời: “Ngư dân cũng nóng lòng chờ đợi, chỉ chờ tiên sinh hạ lệnh thôi, chỉ cần tiên sinh lên tiếng, có thể ra biển bất cứ lúc nào!”

“Để đội tiêu diệt cướp biển xác nhận lại, nếu chắc chắn thật sự không có cướp biển thì có thể sắp xếp ra biển.”

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Lúc mới thu hoạch thì không cần theo đuổi sản lượng quá mức, mọi chuyện đều coi trọng an toàn, mặt khác, sắp xếp mấy ca - nô và hai phi thuyền thường trú ở đảo Mạo Lãng, một khi phát hiện cướp biển tới gần, giết chết không cần luận tội!”

“Rõ!” Trịnh Trì Viễn nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ để viết.

Bọn cướp biển đã được xử lý xong, giờ là lúc đi thu hoạch rong biển.

Kim Phi vội vàng ăn sáng rồi đi thẳng đến xưởng đóng thuyền.

Trong xưởng khắp nơi đều là thuyền đánh cá cần sửa chữa, Hồng Đào Bình và công nhân xưởng đóng thuyền đã bận việc một ngày một đêm, khi Kim Phi chạy tới nơi thì anh ta vẫn đang ngồi xổm dưới một chiếc thuyền đánh cá.

Thấy Hồng Đào Bình giương đôi mắt gấu trúc, Kim Phi nhíu mày hỏi: “Hồng công tử, tối hôm qua ngươi không trở về ngủ à?”

“Trở về cũng ngủ không được,” Hồng Đào Bình hỏi: “Tiên sinh, ngài đến đúng lúc lắm, ngài xem con thuyền này còn sửa được nữa không?”

Rất nhiều thuyền đánh cá của ngư dân đã sử dụng nhiều năm, bị hư hỏng nặng.

Hồng Đào Bình phải tự mình xử lý những chiếc thuyền đánh cá bị hư hỏng nghiêm trọng này.

Chiếc thuyền đánh cá trước mặt đã cũ đến mức ngay cả Hồng Đào Bình cũng phải lưỡng lự.

Kim Phi nghe vậy, cũng chui xuống thuyền đánh cá xem.

Sau khi kiểm tra xong, Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Đừng sửa nữa, chiếc thuyền đánh cá này đã quá cũ, bị mục nát nặng nề. Nếu muốn đi đảo Mạo Lãng, chỉ sợ phải thay mới toàn bộ đáy thuyền, như vậy thì nguyên liệu lẫn thời gian sửa chữa cũng bằng đóng một chiếc thuyền mới.”

“Không còn cách nào khác à?” Hồng Đào Bình nói: “Đây là chiếc thuyền đánh cá cuối cùng của gia đình Lão Lưu, cả nhà họ đều trông cậy vào nó để kiếm sống đấy.”

Kim Phi không biết Lão Lưu mà Hồng Đào Bình nói là ai, cũng không biết tình huống trong nhà họ như thế nào, nhưng Kim Phi biết, chắc hẳn gia đình đó đang gặp khó khăn.

Theo ý tưởng của Kim Phi, chiếc thuyền này chắc chắn không thể dùng được nữa, nhưng là suy xét đến gia cảnh của người đó, Kim Phi suy nghĩ một chút, nói:

“Nếu như vậy, cứ bảo anh ta hỗ trợ chuyển vật tư ở bờ biển đi, chờ sau này tiết kiệm được tiền rồi thì đổi một chiếc thuyền mới, hơn nữa trên thuyền phải chuẩn bị phao cứu sinh, trường hợp đắm thuyền sẽ có đường thoát thân."

“Được, ta sẽ nói cho Lão Lưu.” Hồng Đào Bình đồng ý, chui ra từ đáy thuyền: “Nếu đã như vậy, con thuyền này cũng không cần sửa nữa, cứ để vậy dùng tạm, dùng được bao lâu thì biết vậy.”

Kim Phi cũng chui ra, vừa lau tay vừa hỏi: “Hồng công tử, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?"

Hồng Đào Bình trả lời câu hỏi của Kim Phi mà ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, cướp biển ở đảo Mạo Lãng đã giải quyết rồi à?”

“Xong rồi,” Kim Phi nói: “Ta tới là để hỏi ngươi một chút, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?”

“Tổng cộng có khoảng bảy mươi tám mươi chiếc thuyền đánh cá cả lớn cả nhỏ.” Hồng Đào Bình nhanh chóng trả lời: “Đảo Mạo Lãng không xa lắm, hầu như tất cả tàu đánh cá đều có thể đến đó.

Nếu tiên sinh cảm thấy không đủ, còn có thể cho người đi thông báo các thị trấn khác, ta nghĩ nếu bọn họ biết tin này thì chắc chắn sẽ sẵn sàng tới tham gia Đội đánh bắt.”

“Hiện tại còn đang trong giai đoạn thăm dò. Trước tiên cứ thử xem. Nếu thực sự không đủ nhân lực, chúng ta có thể chiêu mộ người từ các thị trấn khác."

Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, Kim Phi cũng không chắc chắn có nên kêu gọi nhiều người đến ngay không.

Lỡ như rong biển ở đảo Mạo Lãng không nhiều như Trịnh Trì Viễn nói, ngay lập tức kêu gọi quá nhiều người thì chẳng mấy chốc thu hoạch hết rong biển, sau đó thì phải sắp xếp những người này như thế nào?

“Mọi chuyện nghe tiên sinh bố trí, nếu cần xưởng đóng thuyền hỗ trợ, tiên sinh cứ việc nói.”

Hồng Đào Bình thực sự không quan tâm đến những thứ khác nữa và chỉ tập trung vào việc sửa chữa và đóng tàu.

Nếu không có chuyện khác, Kim Phi cũng muốn được như Hồng Đào Bình, đáng tiếc bây giờ y có một đống chuyện phải làm.

Sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi lại vội vàng ra bãi cát vàng.

Chỉ sau một ngày rưỡi ngắn ngủi, Kim Phi đến bãi cát vàng, nhận thấy nơi này đã khác hẳn.

Trên bờ cát đâu đâu cũng thấy ngư dân chở gỗ, ở rìa bãi biển, ngư dân đã xây dựng vài dãy nhà bằng gỗ.

Ngày càng có nhiều ngư dân dựng giàn phơi trên bãi biển bằng những thanh gỗ và cọc tre dát mỏng.

Tả Phi Phi cởi áo giáp, mặc đồ nhân viên hộ tống, dẫn người đến hiện trường chỉ đạo.

Trông thấy Kim Phi, Tả Phi Phi bảo thủ hạ đi bận việc, còn mình thì dẫn cận vệ đi tới.

Tả Phi Phi lúc này buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi ngựa đung đưa theo mỗi bước chân của cô ấy, kết hợp với bộ đồng phục nhân viên hộ tống vừa người, trông cô ấy tràn đầy sức trẻ và khí chất từng trải.

“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Tả Phi Phi hỏi.

“Cướp biển ở đảo Mạo Lãng đã bị tiêu diệt, Đội đánh bắt có thể ra khơi vào ngày mai hoặc ngày mốt. Nếu mọi việc suôn sẻ, mẻ rong biển đầu tiên có thể sẽ được chuyển về sau hơn mười ngày.”

Kim Phi nói: “Ta đến xem bên nàng chuẩn bị thế nào rồi?”

“Hơn mười ngày…” Tả Phi Phi suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là không có vấn đề gì lớn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK